Sáng sớm, sương mù vẫn còn lẩn quất trên con đường dẫn vào sơn trang của môn phái Thanh Ngọc. Những tia nắng đầu tiên lọt qua kẽ lá, hắt lên những phiến đá ẩm, làm bừng lên một màu xanh rực rỡ của núi rừng. Lạc Thanh Vy cúi thấp người, che mắt nhìn lên xa, thầm nhủ: “Đây là con đường mới, nhưng cũng là con đường đầy thử thách. Không còn đường lui nữa.”
Cô mặc bộ quần áo nam sinh của môn phái, buộc tóc cao, giấu đi mái tóc dài mượt, đôi mắt sáng tinh quái. Dưới cái vẻ ngoài bình thường ấy, Thanh Vy mang trong lòng quyết tâm lớn: tìm tung tích người thân bị thất lạc, và đồng thời chứng minh với chính mình rằng cô không còn là cô bé yếu đuối ngày xưa.
Bước chân cô vang trên con đường sỏi, những tiếng động như nhắc nhở rằng sơn trang này không chỉ là nơi rèn luyện võ công, mà còn là nơi thử thách trí tuệ, lòng can đảm của bất kỳ ai đặt chân tới. Thanh Vy hít một hơi thật sâu, nhủ lòng: “Dù thế nào, ta cũng phải vượt qua. Không còn sợ hãi nữa.”
Ngay khi cô vừa bước qua cổng sơn trang, một nhóm thiếu niên đang luyện kiếm quay lại, ánh mắt tò mò lướt qua. Một trong số họ, dáng người cao lớn, ánh mắt sắc bén, hỏi:
“Ngươi mới đến sao? Họ tên là gì?”
Thanh Vy hơi bối rối, giọng khẽ khàng nhưng đầy dứt khoát:
“Ta tên Lạc Hạo. Xin được gia nhập Thanh Ngọc môn phái.”
Ánh mắt của chàng trai ấy dừng lại, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhạt: “Lạc Hạo… nghe lạ tai nhỉ. Chờ xem ngươi có đủ tài năng không.”
Trong khoảnh khắc ấy, Thanh Vy cảm thấy một luồng khí áp chế, nhưng không phải là sợ hãi. Mà là thách thức – thách thức để cô chứng minh bản thân. Cô hít vào, trấn tĩnh, bước tiếp.
Đi qua sân tập, Thanh Vy bắt gặp ánh mắt của một chàng thiếu niên khác. Nam thanh niên đó mặc áo xanh thẫm, dáng vẻ kiêu ngạo, đang quan sát những học trò khác luyện kiếm với thái độ dửng dưng. Mái tóc đen dài buộc gọn sau gáy, đôi mắt sáng nhưng lạnh lùng như băng.
Chàng là Hàn Dực, đại thiếu gia của gia tộc Hàn lừng danh, nổi tiếng lạnh lùng nhưng võ công cao cường. Trong mắt các môn đồ Thanh Ngọc, Hàn Dực là tấm gương xuất chúng nhưng khó gần.
Khi ánh mắt hai người giao nhau, Thanh Vy cảm thấy một dòng điện nhẹ chạy qua lòng. Cô vội quay đi, nhưng không khỏi nghe tiếng cười khẽ từ phía Hàn Dực:
“Người mới… đáng chú ý đấy.”
Thanh Vy tự nhủ: “Đừng để bị chú ý quá sớm… ta còn phải giữ thân phận.”
Ngày đầu tiên tại Thanh Ngọc môn phái là một thử thách thật sự. Các huynh đệ lớn tuổi đều nhìn Thanh Vy bằng ánh mắt dò xét, một số thầm khinh thường vì vẻ ngoài nhỏ con. Nhưng cô không nao núng.
Cô học từng thế kiếm, từng chiêu thức cơ bản, tay cứng nhưng mắt tinh, nhận ra điểm mạnh và điểm yếu của mình. Dưới sự hướng dẫn của sư phụ, Thanh Vy từng bước thích nghi, dù mồ hôi ướt đẫm lưng áo, cô vẫn nở nụ cười tinh nghịch: “Cứ xem như đây là trò chơi… nhưng trò chơi này phải thắng.”
Trong lúc luyện tập, một sự việc nhỏ xảy ra: một huynh đệ nhỡ tay quăng giáo, lao thẳng vào Thanh Vy. Cô phản xạ nhanh, né tránh, rồi không quên dùng chiêu thức vừa học để đẩy ngược lại. Cả sân tập im lặng trong khoảnh khắc, rồi cười ồ lên.
Hàn Dực đứng bên cạnh, ánh mắt vẫn lạnh nhưng có chút khẽ nhíu mày:
“Người mới… không tệ.”
Thanh Vy nghe thấy, trong lòng vừa sợ vừa hứng thú. “Ai đó khen ta… thật khó tin, nhưng… cũng vui nhỉ?”
Chiều hôm ấy, khi các môn đồ nghỉ ngơi, Thanh Vy ngồi một mình bên bờ suối trong sơn trang. Nước chảy róc rách, ánh mặt trời cuối ngày in lên gương mặt cô một màu vàng ấm áp. Cô lấy ra cuốn nhật ký nhỏ, mở ra viết:
“Ngày đầu tiên, mọi thứ đều lạ lẫm. Nhưng ta không hối hận. Con đường này dài, nhưng từng bước sẽ dẫn ta đến người thân. Và… có lẽ còn đến cả điều bất ngờ khác nữa.”
Bất chợt, một bóng người xuất hiện phía sau. Thanh Vy giật mình quay lại, thấy Hàn Dực đứng đó, ánh mắt vẫn lạnh lùng.
“Ngươi ngồi đây một mình?”
“À… à, chỉ nghỉ ngơi thôi.” Thanh Vy lúng túng, hơi đỏ mặt.
Hàn Dực tiến đến, ngồi xuống một khoảng cách vừa đủ. Không nói gì, anh chỉ quan sát nước chảy, rồi nhún vai:
“Nếu ngươi muốn sống sót ở đây, phải học cách bảo vệ mình. Thanh Ngọc môn phái không chỉ luyện võ, mà còn là nơi thử thách tính cách.”
Thanh Vy gật đầu, cảm thấy sự nghiêm túc trong lời nói ấy. “Người này… thật khó hiểu. Nhưng ta sẽ không để bị bỏ qua.”
Khi mặt trời lặn, cả sơn trang chìm vào bóng tối, chỉ còn những ngọn đèn lồng thắp sáng con đường đá. Thanh Vy đứng dậy, nhìn xung quanh, cảm giác vừa sợ hãi vừa phấn khích:
“Ngày mai… sẽ là một ngày mới. Một ngày để chứng minh bản thân, để bước vào giang hồ này, và… để gặp người ấy nhiều hơn.”
Với quyết tâm ấy, Thanh Vy bước đi giữa sương đêm, mái tóc dài được giấu kỹ, đôi mắt sáng tinh anh, và một trái tim đầy ắp ước mơ, tự nhủ:
“Ta sẽ không còn là cô bé yếu đuối nữa. Giang hồ này… là của ta, và cũng là nơi gặp định mệnh.”