hoa đào năm ấy

Chương 2: Ngày thứ hai tại Thanh Ngọc môn phái


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, khi những tia nắng vàng còn lấp lánh trên tán lá, sơn trang Thanh Ngọc đã rộn ràng tiếng bước chân và tiếng la hét của các môn đồ. Học viên mới, trong đó có Lạc Hạo—tức Thanh Vy—đang tập trung trước sân lớn, mắt vừa hồi hộp vừa háo hức.

Thanh Vy cúi thấp người, hít một hơi thật sâu, nhủ thầm: “Hôm nay sẽ là ngày thử thách thứ hai. Phải cẩn thận, nhưng không thể yếu đuối.”

Sư phụ môn phái, một người đàn ông trung niên với mái tóc bạc nhẹ buộc sau gáy, xuất hiện từ trên bục cao. Ông nhìn quanh, ánh mắt tinh tường quét qua từng học trò, cuối cùng dừng lại trên Thanh Vy.

“Học viên mới, đứng thẳng lên! Ngươi là Lạc Hạo chứ?”

“Vâng, sư phụ!” Thanh Vy nghiêm túc đáp, giọng tự tin hơn hôm qua một chút.

Sư phụ gật đầu, rồi bước xuống, chỉ tay về phía sân tập:

“Hôm nay, sẽ là luyện tập kiếm pháp cơ bản với đối thủ đồng trang lứa. Hãy nhớ, chiến thắng không chỉ nhờ sức mạnh, mà còn nhờ linh hoạt, trí tuệ và sự nhạy bén.”

Thanh Vy lặng lẽ quan sát các đồng môn xung quanh. Một số đã quen thuộc với kiếm pháp, di chuyển dứt khoát, ánh mắt tập trung. Cô thầm nhủ: “Nếu không nhanh nhẹn, ta sẽ bị bỏ lại phía sau. Phải chú ý từng cử động của đối thủ.”

Khi đến lượt cô, đối thủ được sắp xếp là một huynh đệ to cao, cơ bắp cuồn cuộn, ánh mắt đầy vẻ coi thường. Thanh Vy không hề nao núng. Cô nắm chặt chuôi kiếm, nhảy ra tư thế sẵn sàng, chân bước nhẹ như mèo.

Trận đấu bắt đầu. Huynh đệ kia xông lên, kiếm vung mạnh, như muốn kết thúc nhanh chóng. Thanh Vy né tránh, lách người, từng bước tránh được đòn thế, đồng thời tìm cơ hội phản công. Những động tác cô luyện hôm qua dần phát huy tác dụng, khiến huynh đệ kia phải lùi lại, ánh mắt dần chuyển từ khinh thường sang ngạc nhiên.

“Không tệ…” một huynh đệ khác thì thầm, ánh mắt chăm chú dõi theo.

Thanh Vy tận dụng cơ hội, tung ra chiêu kiếm nhỏ nhưng chính xác, chạm nhẹ vào tay đối thủ, khiến anh ta giật mình. Cả sân tập im lặng trong khoảnh khắc, rồi vỗ tay rộn rã. Cô thở hổn hển, mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng lòng lại tràn đầy hứng khởi.

Hàn Dực đứng bên cạnh, quan sát với ánh mắt lạnh lùng nhưng tinh tường. Anh nhíu mày, nhưng khóe môi khẽ nhếch lên:

“Người mới… thông minh, linh hoạt. Biết cách khai thác điểm yếu của đối thủ.”

Thanh Vy nghe thấy, lòng dâng lên một cảm giác vừa tự hào vừa lo lắng. “Chẳng lẽ người này… đang chú ý tới ta?”

Sau buổi luyện tập, các học viên được nghỉ giải lao. Thanh Vy đi ra hồ nước bên cạnh sân tập, rửa mặt, thấm khô mồ hôi. Không khí buổi sáng còn hơi se lạnh, nước hồ trong vắt, phản chiếu ánh nắng lung linh. Cô cảm thấy cơ thể mình dần quen với môi trường mới, tinh thần trở nên minh mẫn hơn.

Đang chăm chú nhìn bóng nước, cô bỗng nghe tiếng bước chân nhẹ. Quay lại, thấy Hàn Dực đứng đó, tay cầm kiếm, ánh mắt vẫn lạnh nhưng có vẻ tò mò:

“Ngươi luyện kiếm tốt đấy. Nhưng nếu muốn sống sót lâu dài ở Thanh Ngọc môn phái, không thể chỉ dựa vào phản xạ. Phải học cách nắm bắt nhịp điệu, đoán trước động tác đối thủ.”

Thanh Vy nhún vai, mỉm cười tinh nghịch:

“Sư phụ nói giống hệt như anh vậy.”

Hàn Dực nhíu mày, hơi bất ngờ:

“Ai nói vậy?”

“Ai cũng nói, nhưng tôi thấy anh cũng… hơi giống sư phụ.” Câu nói vừa dứt, Thanh Vy lộ vẻ tinh nghịch, mắt lấp lánh niềm vui.

Hàn Dực giật mình, nhưng trong lòng có chút khó chịu pha lẫn thích thú. Anh nghiêm mặt:

“Cẩn thận lời nói. Không phải ai cũng dễ dàng bỏ qua sự trêu chọc.”

Thanh Vy nhếch môi cười, nhưng không hề sợ hãi. Cô biết, để tồn tại ở đây, vừa phải mạnh mẽ, vừa phải tinh tế, và quan trọng là không để lộ thân phận thật sự.

Buổi chiều, sư phụ cho các học viên thực hành kết hợp chiêu thức. Thanh Vy đứng trước một huynh đệ khác, nhanh nhẹn né đòn, kết hợp các chiêu thức mới học, khiến đối thủ không kịp phản ứng. Nhưng bất ngờ, một cú đá mạnh từ phía sau lao tới, Thanh Vy né hụt, suýt trượt chân.

Hàn Dực đứng gần đó, nhíu mày, đôi mắt lóe lên ánh nhìn sắc bén. Anh nhanh chóng bước tới, dùng một chiêu nhỏ đỡ Thanh Vy, kéo cô khỏi nguy hiểm. Thanh Vy hơi sửng sốt, vừa cảm giác ấm áp vừa bất ngờ.

“Cảm ơn…” cô nói khẽ, giọng run run.

“Cẩn thận hơn.” Hàn Dực đáp, giọng vẫn lạnh nhưng ánh mắt thoáng chút mềm mại.

Khoảnh khắc ấy, Thanh Vy cảm thấy tim mình đập nhanh, nhưng không phải vì sợ hãi, mà là vì một cảm giác kỳ lạ mà cô chưa từng trải qua. “Người này… thật khó hiểu, nhưng cũng khiến lòng ta xao xuyến.”

Sau buổi luyện tập, các học viên ngồi quanh đống lửa, ăn cơm chiều, bàn tán về những trận đấu trong ngày. Thanh Vy ngồi lặng lẽ, vừa ăn vừa ghi chép lại từng chiêu thức, từng tình huống để hôm sau luyện tập tốt hơn.

Hàn Dực ngồi cách đó không xa, thỉnh thoảng liếc nhìn Thanh Vy, ánh mắt vẫn lạnh nhưng dường như có phần chú ý hơn hôm qua. Thanh Vy cảm nhận được sự quan sát, nhưng không dám nhìn thẳng, chỉ thầm nhủ: “Cứ từ từ… đừng để bị phát hiện quá sớm. Ta còn phải giữ bí mật.”

Khi màn đêm buông xuống, sơn trang tĩnh lặng, chỉ còn tiếng côn trùng kêu râm ran và tiếng gió xào xạc trong lá. Thanh Vy đứng dậy, đi quanh sân tập một vòng, hít thở không khí trong lành, nhìn những tán cây in bóng dưới ánh trăng. Cô cảm thấy lòng mình dần mạnh mẽ, quyết tâm vượt qua thử thách.

Trên đường về phòng, Thanh Vy chợt nghe tiếng cười khẽ phía sau. Quay lại, thấy Hàn Dực đang đứng, ánh mắt nhìn thẳng, giọng nghiêm túc:

“Ngày mai sẽ là buổi thử thách mới. Chuẩn bị kỹ càng, nếu không, sẽ bị bỏ lại phía sau.”

Thanh Vy gật đầu, cảm thấy trong lòng vừa hồi hộp vừa hứng khởi. “Ngày mai… sẽ là cơ hội để chứng minh bản thân, để khiến người đó không còn coi thường ta, và… để tiến gần hơn đến định mệnh.”

Cô bước vào phòng, thắp đèn dầu, mở cuốn nhật ký ra viết:

“Ngày thứ hai kết thúc. Thanh Ngọc môn phái quả thật không hề dễ dàng. Nhưng ta sẽ cố gắng. Không chỉ để tồn tại, mà còn để bước vào giang hồ này với đôi tay tự do, với trái tim kiêu hãnh. Người ấy… không biết rằng, từng bước ta tiến, đều hướng về anh.”

Ngoài cửa sổ, ánh trăng chiếu xuống, lấp lánh trên mái ngói, như soi rõ quyết tâm của cô. Thanh Vy nhắm mắt lại, cảm giác vừa sợ hãi, vừa phấn khích, trái tim rộn ràng với những ngày mới tại Thanh Ngọc môn phái. Một hành trình dài đang mở ra, với thử thách, đấu trí, và những khoảnh khắc không ngờ sẽ gắn kết hai con người định mệnh…


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×