hoa giấu trong gió

Chương 3: Hợp tác sinh tử


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng kiếm chạm nhau vang rền trên sân cát, bụi bay mù mịt như một lớp sương mờ dày đặc. Yến Phi hít một hơi thật sâu, tập trung toàn bộ năng lượng, mắt dán chặt vào đối thủ lạ mặt. Nhát kiếm lao thẳng về phía cô, mang theo uy lực đáng sợ.

Cô nhảy lùi về phía sau, né kịp, đồng thời vung kiếm phản công. Nhưng đối thủ nhanh như chớp, liên tiếp đánh ra những nhát chém hiểm hóc, ép Yến Phi dạt sang một bên. Dường như hắn không chỉ mạnh mẽ mà còn có võ công cao siêu, nhanh nhẹn phi thường, khiến cô phải huy động toàn bộ kỹ năng để phòng thủ.

Đàm Hạo đứng cách đó vài bước, ánh mắt sắc lạnh, tay cầm kiếm sẵn sàng. Anh không lao vào ngay, chỉ quan sát từng chuyển động của đối thủ và Yến Phi, dường như đang tìm ra điểm yếu của hắn.

“Yến Phi!” – anh gọi, giọng trầm nhưng rõ ràng – “Nhắm vào hông hắn! Đừng để hắn ép ngươi ra góc.”

Cô khẽ gật, nhanh chóng chuyển trọng tâm, né một nhát chém, rồi đáp trả bằng cú tấn công chính xác vào hông đối thủ. Hắn suýt ngã, nhưng phản xạ nhanh, bật lùi lại vài bước. Tiếng kiếm va chạm liên tục, vang rền khắp đấu trường.

“Không tệ…” – Đàm Hạo thầm nhủ. Ánh mắt anh thoáng một tia ấn tượng, nhưng vẫn giữ vẻ lạnh lùng.

Những nhát kiếm tiếp theo, Yến Phi và Đàm Hạo phối hợp một cách ăn ý, mặc dù đây là lần đầu tiên họ chiến đấu bên nhau. Họ vừa phòng thủ, vừa phản công, nhịp điệu như một bản hòa tấu giữa sức mạnh và trí tuệ.

Đột nhiên, đối thủ dùng một chiêu cực kỳ nguy hiểm: nhảy lên không trung, tung kiếm chém xuống như sấm nổ. Yến Phi vừa tránh, vừa cảm nhận một luồng sức mạnh khác lạ, không chỉ từ thanh kiếm của đối thủ, mà còn từ môi trường xung quanh. Một cơn gió mạnh thổi qua, bụi cát bay mù mịt, che khuất tầm nhìn.

“Cẩn thận!” – Đàm Hạo hét, lao tới, thanh kiếm tạo ra một luồng sáng chặn nhát chém của đối thủ, bảo vệ Yến Phi.

Cô cảm nhận bàn tay của anh chạm vào lưỡi kiếm khi đỡ đòn, ánh mắt chạm nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đầy điện. Một luồng cảm giác kỳ lạ lan khắp cơ thể cô: vừa yên tâm, vừa hồi hộp. Nhưng không có thời gian để nghĩ nhiều, bởi đối thủ không cho họ nghỉ ngơi.

Yến Phi nhận ra rằng nếu không phối hợp hoàn hảo với Đàm Hạo, cô sẽ không sống sót qua trận đấu này. Hắn ra đòn liên tục, nhanh đến mức mắt thường khó nhận biết, nhưng cô và Đàm Hạo lần lượt di chuyển, phòng thủ và đáp trả, tạo thành một nhịp điệu hoàn hảo.

“Theo tôi!” – Đàm Hạo hét, vừa di chuyển vừa dẫn cô qua một góc sân.

Họ né tránh những nhát kiếm liên tiếp, và trong khoảnh khắc nghỉ ngắn, Yến Phi nắm tay anh, như thể tìm sự chắc chắn giữa giông bão. Ánh mắt cô đầy quyết tâm:

“Tôi không sợ… tôi sẽ chiến đấu đến cùng!”

Đàm Hạo chỉ gật nhẹ, ánh mắt vẫn lạnh nhưng lộ rõ sự tôn trọng và tin tưởng. Họ lao vào, phối hợp phản công. Yến Phi chém ngang, Đàm Hạo chặn dọc, đối thủ không kịp phản ứng, suýt nữa bị hất ngã.

Nhưng hắn không bỏ cuộc. Hắn rút ra một thanh kiếm khác từ vạt áo, đôi mắt sáng lên như điên dại, và tung ra một loạt đòn tấn công cực kỳ nguy hiểm, ép họ vào góc sân. Bụi cát bay mù mịt, đám khán giả lùi lại, reo hò và la hét.

“Nhanh hơn!” – Đàm Hạo hét, kéo Yến Phi lùi lại, đồng thời dùng kỹ thuật đặc biệt đẩy đối thủ ra xa.

Trong khoảnh khắc đó, Yến Phi nhận ra điểm yếu của đối thủ: hắn dựa quá nhiều vào tốc độ và sức mạnh, nhưng thiếu chiến thuật phòng thủ. Cô thì thầm:

“Anh tấn công theo nhịp của tôi, tôi sẽ dẫn hắn vào bẫy.”

Đàm Hạo nhìn cô, nhíu mày, rồi gật nhẹ. Họ phối hợp hoàn hảo: cô dụ đối thủ lao vào một vị trí nhất định, nơi Đàm Hạo đã sẵn sàng tạo ra một cú phản công mạnh mẽ. Nhát kiếm cuối cùng chạm chính xác, hất đối thủ ngã xuống đất, khiến hắn phải chịu thất bại.

Khán giả vỡ òa trong tiếng reo hò. Yến Phi thở hổn hển, mồ hôi ướt đẫm lưng, nhưng ánh mắt vẫn sáng lên, vừa mừng vừa cảnh giác. Cô quay sang Đàm Hạo:

“Cảm ơn anh…” – giọng run run vì mệt và xúc động.

Anh chỉ gật nhẹ, ánh mắt vẫn lạnh, nhưng môi khẽ cong thành nụ cười hiếm hoi:

“Đừng cảm ơn. Chúng ta phải hợp tác nếu muốn sống sót.”

Khoảnh khắc này, Yến Phi nhận ra một điều: Đàm Hạo không chỉ là đồng minh, mà còn là người duy nhất cô có thể tin tưởng trong giang hồ rộng lớn này. Nhưng cảm giác yên tâm chỉ kéo dài trong giây lát, bởi một mối nguy khác đang rình rập.

Ngay sau trận đấu, một tiếng hét vang lên từ phía bắc đấu trường:

“Kẻ gian xuất hiện!”

Yến Phi lập tức quay lại. Một nhóm đấu thủ lạ mặt, áo choàng đen, mang theo khí thế uy lực, lao vào sân, uy hiếp mọi người. Họ không tham gia giải đấu, mà dường như có một mục tiêu riêng: tìm cô.

Đàm Hạo lập tức đứng chắn trước cô, tay cầm kiếm, ánh mắt sắc như dao:

“Ngươi đứng sau tôi!” – anh ra lệnh.

Cô không kịp nói gì, chỉ biết nhảy sang một bên, đồng thời quan sát mọi đường đi nước bước của kẻ thù. Đám đấu thủ tiến tới, nhát kiếm sáng lấp lánh trong ánh nắng, khiến không khí trở nên căng thẳng tột độ.

Yến Phi hiểu rằng giang hồ không chỉ là đấu kiếm, mà còn là sinh tử. Một bước sai, cô có thể mất mạng. Nhưng lần này, cô không đơn độc. Có Đàm Hạo bên cạnh, cô cảm thấy sức mạnh gấp đôi, tinh thần vững vàng hơn bao giờ hết.

Đàm Hạo lao vào, vừa phòng thủ vừa tấn công, dẫn dắt Yến Phi phối hợp. Họ như một cặp bài trùng, mỗi nhát kiếm đều ăn ý, đẩy địch thủ lùi lại. Đám đông vội lùi xa, nhưng vẫn reo hò, chứng kiến cảnh tượng một nữ kiếm khách nhỏ bé và một nam kiếm khách lạnh lùng hợp sức đối đầu kẻ thù nguy hiểm.

Nhưng kẻ địch quá đông và quá mạnh. Một nhát kiếm từ phía đối thủ lạ lao thẳng về phía Yến Phi. Cô khẽ né, nhưng thanh kiếm chém trượt qua vai, làm rách một mảnh y phục. Mồ hôi và máu hòa lẫn, nhưng cô không hề sợ. Sự sống còn và quyết tâm tìm anh trai khiến cô trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Cảnh tượng cuối chương là Đàm Hạo lao tới, chắn đòn cho Yến Phi, đồng thời hét to:

“Chúng ta phải sống sót… cùng nhau!”

Bụi cát bay mù mịt, tiếng kiếm vang rền, và ánh mắt của hai người chạm nhau trong khoảnh khắc căng thẳng tột độ. Giang hồ rộng lớn, nguy hiểm, nhưng lòng tin và sức mạnh đồng đội vừa hình thành, báo hiệu rằng hành trình phía trước sẽ còn đầy những trận chiến sinh tử.

Cliffhanger: Một đấu thủ lạ mặt rút ra một thanh kiếm đặc biệt, sáng lấp lánh như ánh trăng, lao thẳng vào Yến Phi từ phía trên cao… liệu cô có kịp phản ứng?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×