hoa giấu trong gió

Chương 4: Nguy hiểm từ trên cao


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bụi cát vẫn bay mù mịt trên sân đấu, khiến tầm nhìn bị che khuất. Yến Phi đứng ở rìa sân, tay siết chặt thanh kiếm, ánh mắt căng thẳng nhưng không hề run sợ. Cô cảm nhận được luồng sát khí đặc biệt từ phía trên cao. Đây không phải kiểu tấn công thông thường, mà là một chiêu hiểm nguy, chuẩn xác, nhắm vào sinh mệnh cô.

Đàm Hạo đứng cạnh, lặng lẽ quan sát. Anh nhíu mày, nhận ra đối thủ lần này không chỉ mạnh mà còn rất ranh mãnh, biết lợi dụng địa hình và bất ngờ từ trên cao. Thanh kiếm của anh chớp lên, sẵn sàng chặn đòn cho Yến Phi.

“Chú ý phía trên!” – anh nói, giọng trầm, dồn sức lực vào từng từ.

Chỉ vài giây sau, một đấu thủ bí ẩn xuất hiện trên mái khán đài, tay cầm thanh kiếm dài phát sáng lấp lánh, lao xuống như tia chớp, nhắm thẳng vào Yến Phi. Cô phản ứng nhanh, nhảy sang bên, thanh kiếm bay ngang qua vai, làm vạt áo rách nát. Máu và mồ hôi hòa lẫn, nhưng cô không hề lùi bước.

Đàm Hạo lao tới, thanh kiếm chặn nhát tấn công từ trên, tạo ra một vệt sáng như chớp, đẩy đối thủ bật ra xa. Họ đứng sát nhau, phối hợp hoàn hảo: cô né sang trái, anh chặn phải, hai nhịp di chuyển ăn ý khiến đối thủ khó có thể tấn công chính xác.

“Chúng đông hơn chúng ta tưởng!” – Yến Phi thở gấp, mắt quan sát mọi hướng.

Đám đấu thủ lạ mặc áo đen từ từ lộ diện, ít nhất bốn người, tất cả đều có khí thế uy lực. Họ tấn công theo đội hình, nhắm vào Yến Phi và Đàm Hạo. Khán giả lùi ra xa, nhiều người hoảng sợ, nhưng vẫn dõi theo, mắt mở to, khi chứng kiến hai kiếm khách nhỏ bé nhưng mạnh mẽ chống lại nhóm đối thủ hùng hậu.

Yến Phi biết rằng nếu không phối hợp hoàn hảo, cả hai sẽ bị áp đảo. Cô thì thầm với Đàm Hạo:

“Chúng ta phải dẫn chúng vào vị trí hẹp, để giảm lợi thế đông người.”

Anh gật nhẹ, và cả hai bắt đầu di chuyển theo một nhịp điệu giống như đã luyện tập nhiều lần. Họ lừa các đối thủ lao vào những ngõ hẹp giữa các gian hàng và khán đài, tạo ra môi trường thuận lợi cho phản công.

Một đấu thủ nhảy xuống, nhát kiếm hướng về Yến Phi từ bên phải. Cô né sang, đồng thời vung kiếm chém ngang, khiến hắn phải lui lại. Đối thủ thứ hai tấn công từ bên trái, nhưng Đàm Hạo nhanh chóng chặn, ánh mắt sắc lạnh như dao, tay uyển chuyển tạo ra một vòng phòng thủ hoàn hảo.

Trong khoảnh khắc ngắn, Yến Phi nhận ra điểm yếu của một trong những đấu thủ: quá phụ thuộc vào tốc độ mà quên mất phòng thủ. Cô thì thầm:

“Anh tấn công theo nhịp của tôi, tôi sẽ dẫn hắn vào bẫy.”

Đàm Hạo nhíu mày, rồi gật nhẹ. Họ phối hợp hoàn hảo: Yến Phi dụ đối thủ lao vào vị trí đã chọn, Đàm Hạo chặn đường thoát, và cùng nhau tấn công. Nhát kiếm chính xác khiến đối thủ suýt nữa ngã xuống sân.

Một đấu thủ khác, hung hãn hơn, nhảy lên từ mái khán đài, nhắm thẳng vào Đàm Hạo. Yến Phi lập tức lao tới, dùng thanh kiếm chắn đòn thay anh, nhưng cú chạm mạnh khiến cô bật lùi vài bước, mất cân bằng. Cát bay mù mịt, gió quét qua mái tóc cô, tạo cảm giác thế giới quanh cô đang rung chuyển.

“Cẩn thận!” – Đàm Hạo hét, lao tới, thanh kiếm chạm vào đối thủ để bảo vệ Yến Phi.

Khoảnh khắc này, ánh mắt họ chạm nhau. Một luồng cảm giác kỳ lạ tràn qua Yến Phi: vừa an tâm vừa căng thẳng, vừa sợ hãi vừa dũng cảm. Cô biết rằng nếu không tin tưởng và phối hợp với anh, cô sẽ không thể sống sót.

Trận chiến tiếp tục, nhưng nhịp điệu đã thay đổi. Họ không còn chỉ phản ứng, mà chủ động tấn công, dẫn dắt đối thủ vào những vị trí thuận lợi, sử dụng địa hình và chiến thuật thông minh. Thanh kiếm của Yến Phi trở nên nhanh nhẹn hơn, mỗi nhát chém đều kết hợp với nhịp di chuyển của Đàm Hạo, tạo ra một vệt sáng như sấm chớp trong bụi cát.

Một đấu thủ bất ngờ từ phía sau lao tới, Yến Phi quay người, vung kiếm chặn, nhưng cú tấn công quá mạnh khiến cô bật ngược lại, trượt chân trên cát. Đàm Hạo kịp thời chặn cú tấn công thứ hai, đồng thời kéo cô lại, giúp cô đứng vững.

“Chúng đông hơn tôi tưởng.” – cô thở hổn hển, ánh mắt vẫn sáng lên quyết tâm.

Đàm Hạo nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy tôn trọng:

“Nhưng chúng ta sẽ không thua.”

Khoảng cách giữa họ ngắn, từng nhịp tim dồn dập, mồ hôi hòa với bụi cát. Yến Phi cảm nhận sự phối hợp ăn ý, sức mạnh đồng đội, và dần dần, lòng tin vào Đàm Hạo ngày một lớn.

Đột nhiên, từ phía mái khán đài, một đấu thủ rút ra một thanh kiếm đặc biệt, phát ra ánh sáng lấp lánh như ánh trăng. Hắn nhảy vọt xuống, lao thẳng vào Yến Phi với tốc độ kinh hoàng. Cô hít sâu, nhảy lùi, nhưng thanh kiếm chiếu sáng cả sân, như muốn soi thấu từng cử động của cô.

“Theo tôi!” – Đàm Hạo hét, lao tới chặn đường đối thủ, nhưng cú chạm giữa hai thanh kiếm tạo ra một luồng lực cực mạnh, khiến cả hai bật lùi.

Yến Phi nhanh chóng đứng vững, nhìn đối thủ với ánh mắt sắc bén, lòng dâng lên một cảm giác hồi hộp tột độ. Đây không còn là thử thách thông thường nữa; một mối nguy hiểm chưa từng có đã xuất hiện, nhắm thẳng vào sinh mạng cô.

Họ phối hợp phản công, Yến Phi dẫn đối thủ vào vị trí đã chọn, Đàm Hạo chặn lối thoát. Thanh kiếm của cô vung lên, tạo ra một vòng cung sáng lấp lánh. Nhát kiếm chạm vào đối thủ, hắn suýt ngã, nhưng sức mạnh quá lớn khiến anh ta bật lên, chuẩn bị tiếp đòn mới.

Trong khoảnh khắc ấy, Yến Phi và Đàm Hạo đứng sát nhau, ánh mắt chạm nhau, và một luồng cảm giác kỳ lạ vừa đồng hành vừa tin tưởng lan khắp cơ thể. Cô biết rằng, dù giang hồ hiểm ác, nhưng nếu hợp tác, họ sẽ sống sót qua mọi thử thách.

Cảnh tượng cuối chương là tiếng kiếm va chạm vang dội, bụi cát bay mù mịt, ánh sáng lóe lên từ thanh kiếm đặc biệt của đối thủ, và tiếng hét dồn dập của đám khán giả. Yến Phi cảm nhận sức mạnh từ đối thủ và sự đồng hành của Đàm Hạo, chuẩn bị cho một trận chiến khốc liệt hơn.

Cliffhanger: Một cú nhảy bất ngờ từ đấu thủ bí ẩn, lao thẳng xuống Yến Phi với tốc độ không thể đoán trước… liệu cô có kịp phản ứng hay sẽ bị thương nghiêm trọng?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×