Bụi cát vẫn bay mù mịt khắp sân đấu Ngọc Thôn, hòa lẫn với tiếng hò reo của đám đông. Ánh nắng ban mai chiếu qua lớp khói bụi, tạo nên những vệt sáng lấp lánh trên thanh kiếm của Yến Phi và Đàm Hạo. Không gian dường như ngưng đọng trong khoảnh khắc căng thẳng tột độ.
Đấu thủ bí ẩn từ mái khán đài lao xuống với tốc độ như tia chớp, thanh kiếm phát sáng như ánh trăng xuyên thấu không khí. Yến Phi hít sâu, phản xạ tự nhiên bật sang một bên, thanh kiếm khẽ chạm vào cát, tạo ra một vòng sáng lấp lánh. Đám khán giả lùi lại, nhưng vẫn dõi theo từng chiêu thức với ánh mắt mở to.
Đàm Hạo lao tới, chặn cú nhát chém của đối thủ bằng thế kiếm chuẩn xác, tạo ra một tiếng vang chát chúa. Bụi cát bay mù mịt, sức mạnh của cú chạm khiến cả hai bật lùi, đứng sát nhau, mắt chạm nhau trong khoảnh khắc căng thẳng.
“Chúng đông hơn tôi tưởng.” – Yến Phi thở hổn hển, vừa giữ thăng bằng vừa quan sát mọi hướng.
“Nhưng chúng ta sẽ không thua.” – Đàm Hạo đáp, giọng trầm nhưng đầy quyết tâm.
Những đấu thủ còn lại tiến lên, hình thành một đội hình tấn công dồn dập. Chúng nhắm vào hai người, mỗi nhát kiếm đều cực kỳ chính xác và hiểm hóc, khiến Yến Phi phải huy động toàn bộ kỹ năng để né tránh.
Cô thì thầm với Đàm Hạo:
“Chúng ta phải dẫn chúng vào ngõ hẹp, để giảm lợi thế đông người.”
Anh gật, và cả hai bắt đầu di chuyển theo một nhịp điệu hoàn hảo, như đã luyện tập nhiều lần. Yến Phi dụ đối thủ lao vào vị trí đã chọn, Đàm Hạo chặn lối thoát, tạo điều kiện cho cô phản công. Nhát kiếm của cô chính xác chạm vào một đối thủ, khiến hắn suýt ngã, nhưng sức mạnh của anh ta quá lớn, bật lên chuẩn bị tiếp đòn mới.
Bỗng từ phía sau, một đấu thủ khác nhảy ra, nhắm thẳng vào Yến Phi. Cô quay người, vung kiếm chắn đòn, nhưng cú chạm mạnh khiến cô bật lùi vài bước, mất thăng bằng. Đàm Hạo kịp thời chặn cú tấn công thứ hai, đồng thời kéo cô lại, giúp cô đứng vững.
“Chúng đông hơn tôi tưởng.” – cô thở hổn hển, ánh mắt vẫn sáng lên quyết tâm.
Đàm Hạo nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy tôn trọng:
“Nhưng chúng ta sẽ không thua.”
Khoảng cách giữa họ ngắn, nhịp tim dồn dập, mồ hôi hòa với bụi cát. Yến Phi cảm nhận sức mạnh đồng đội và sự tin tưởng vào Đàm Hạo, lòng dâng lên quyết tâm chiến đấu đến cùng.
Trận chiến leo thang, họ phối hợp ăn ý, dẫn dắt đối thủ vào những vị trí thuận lợi, sử dụng địa hình và chiến thuật thông minh. Thanh kiếm của Yến Phi vung lên, tạo ra những vòng cung sáng lấp lánh, kết hợp nhịp di chuyển của Đàm Hạo. Mỗi nhát chém như một bản hòa tấu mạnh mẽ, uy lực nhưng uyển chuyển.
Một đấu thủ bất ngờ nhảy lên từ mái khán đài, lao thẳng vào Đàm Hạo. Yến Phi không ngần ngại, lao tới chắn đòn, thanh kiếm chạm vào đối thủ, tạo ra một tiếng vang chát chúa. Cả hai bật lùi, bụi cát bay mù mịt, khán giả hoảng sợ lùi ra xa.
“Nhanh lên!” – Đàm Hạo hét, kéo cô né một nhát chém từ phía khác.
Họ phối hợp, đẩy lùi kẻ thù, nhưng đấu thủ bí ẩn quá đông và mạnh mẽ. Yến Phi nhận ra rằng chiêu thức và sức mạnh cá nhân không đủ, mà cần tinh thần đồng đội và chiến thuật linh hoạt.
Cô thì thầm:
“Chúng ta phải tách nhóm, đánh lạc hướng, sau đó phản công đồng thời.”
Đàm Hạo gật, ánh mắt sắc lạnh nhưng lóe lên tia khát khao chiến thắng. Họ bắt đầu chia ra, dụ các đấu thủ lao vào các hướng khác nhau, rồi tập trung phản công vào từng cá nhân. Nhát kiếm của Yến Phi chạm chính xác, kết hợp với cú chém mạnh mẽ của Đàm Hạo, hất ngã hai đấu thủ liên tiếp.
Nhưng đấu thủ chính từ mái khán đài không bỏ cuộc. Hắn lao xuống với tốc độ kinh hoàng, thanh kiếm phát sáng như ánh trăng xuyên qua không khí. Yến Phi hít sâu, né sang bên, nhưng cú tấn công quá mạnh khiến cô bị đẩy ngã xuống cát. Đàm Hạo lập tức lao tới, chắn đòn và kéo cô đứng dậy.
Khoảnh khắc này, ánh mắt họ chạm nhau, một luồng cảm giác đồng hành, tin tưởng và thân thiết lan khắp cơ thể Yến Phi. Cô nhận ra rằng, dù giang hồ hiểm ác, nếu có Đàm Hạo bên cạnh, cô sẽ mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Trận chiến tiếp tục, bụi cát bay mù mịt, tiếng kiếm va chạm vang rền, khán giả la hét không ngớt. Yến Phi và Đàm Hạo phối hợp nhuần nhuyễn, sử dụng địa hình và chiến thuật, từng nhát kiếm như một mũi tên sáng chói lao thẳng vào kẻ thù, tạo ra những cú phản công hoàn hảo.
Đột nhiên, đấu thủ bí ẩn rút ra một thanh kiếm đặc biệt, phát ra ánh sáng lấp lánh như ánh trăng, lao thẳng vào Yến Phi từ trên cao. Cô hít sâu, nhảy lùi, nhưng thanh kiếm chiếu sáng như muốn soi thấu từng cử động của cô.
Đàm Hạo lao tới, chắn đường đối thủ, nhưng cú chạm giữa hai thanh kiếm tạo ra một luồng lực cực mạnh, khiến cả hai bật lùi, đứng sát nhau, mắt chạm nhau trong khoảnh khắc căng thẳng. Họ biết rằng trận chiến này không chỉ là thử thách võ công, mà còn là sinh tử.
Yến Phi đứng vững, mắt lấp lánh, cảm nhận sức mạnh từ đối thủ và sự đồng hành của Đàm Hạo. Họ phối hợp phản công, dẫn đối thủ vào vị trí đã chọn, tạo ra một chuỗi cú đánh uy lực. Tiếng kiếm va chạm vang dội, bụi cát bay mù mịt, khán giả reo hò và la hét, chứng kiến hai kiếm khách nhỏ bé nhưng mạnh mẽ chống lại nhóm đối thủ hùng hậu.
Cuối cùng, sau một loạt phản công nhuần nhuyễn, Yến Phi dùng chiêu “Phi Liên Kiếm” phối hợp với cú đẩy kiếm của Đàm Hạo, hất ngã đấu thủ bí ẩn chính. Hắn lảo đảo, rồi rơi xuống cát, bất lực, cả nhóm còn lại cũng phải rút lui.
Khán giả vỡ òa, reo hò không ngớt. Yến Phi thở hổn hển, mồ hôi ướt đẫm, nhưng ánh mắt sáng lên quyết tâm. Cô quay sang Đàm Hạo:
“Chúng ta đã thắng… nhưng còn nhiều thử thách phía trước.”
Anh nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh nhưng dịu dàng, lần đầu nở một nụ cười hiếm hoi:
“Đúng vậy. Nhưng nếu chúng ta tiếp tục sát cánh bên nhau, sẽ không có gì có thể ngăn cản.”
Khoảnh khắc đó, bụi cát vẫn bay, ánh nắng chiếu qua, tạo nên một cảnh tượng kỳ ảo giữa giang hồ rộng lớn. Yến Phi cảm nhận sức mạnh, lòng tin và sự đồng hành, chuẩn bị cho hành trình phía trước.
Cliffhanger: Một tiếng la lớn vang lên từ phía xa, báo hiệu một mối nguy hiểm mới đang đến gần, khiến Yến Phi và Đàm Hạo phải chuẩn bị ngay lập tức.