Sau trận chiến kịch liệt tại đấu trường Ngọc Thôn, bụi cát vẫn còn vương trên mái tóc và y phục của Yến Phi. Tay cô vẫn nắm chặt thanh kiếm, nhưng ánh mắt đã dịu lại, thay bằng sự tập trung và quyết tâm. Đàm Hạo đứng bên cạnh, nhìn cô với ánh mắt sắc lạnh, nhưng ẩn sâu là sự quan tâm âm thầm.
“Chúng ta không còn an toàn ở đây nữa,” – anh nói, giọng trầm. – “Ngọc Thôn không chỉ có những đấu thủ này. Còn nhiều thế lực khác đang để mắt tới ngươi.”
Yến Phi gật, trong lòng dâng lên một cảm giác vừa hồi hộp vừa quyết tâm. Anh trai cô vẫn còn mất tích, và mỗi bước đi trong giang hồ giờ đây không chỉ là sinh tồn, mà còn là hành trình tìm kiếm người thân.
Họ rút lui khỏi đấu trường, len qua những con hẻm nhỏ hẹp, tránh sự chú ý của đám đấu thủ còn sót lại. Bầu trời chiều dần hạ, ánh nắng xiên qua mái nhà gỗ, nhuộm vàng con đường cát bụi.
Đàm Hạo dừng lại trước một quán trà nhỏ, ánh mắt quét qua mọi ngóc ngách. Anh hạ giọng:
“Một người quen của ta ở đây. Có thể cung cấp thông tin về manh mối liên quan đến anh trai ngươi. Nhưng không dễ để gặp ông ấy.”
Yến Phi gật, lòng dâng lên cảm giác lo lắng xen lẫn hi vọng. Cô bước theo anh vào quán trà, nơi không gian ấm cúng, hương trà và khói bếp hòa lẫn. Người đàn ông trung niên, dáng vẻ điềm tĩnh nhưng ánh mắt tinh tường, đang ngồi trong góc, nhấp từng ngụm trà.
“Ngươi muốn tìm manh mối về anh trai?” – ông ta hỏi, giọng trầm, nhìn Yến Phi chăm chú.
Cô gật, giọng run run nhưng đầy quyết tâm:
“Vâng… tôi cần biết tung tích của anh ấy.”
Người đàn ông nhíu mày, rót thêm trà và nhấp một ngụm, rồi từ tốn nói:
“Ngươi không chỉ đơn giản tìm tung tích anh trai. Có những thế lực trong giang hồ đã nắm thông tin này, và chúng không dễ dàng để ngươi tiếp cận. Nhưng ta có một manh mối. Một bức thư cổ, bị cất giấu nơi một ngôi chùa bỏ hoang, cách Ngọc Thôn không xa. Trong thư có địa chỉ và dấu hiệu của một tổ chức liên quan đến giang hồ.”
Yến Phi và Đàm Hạo nghe xong, ánh mắt lập tức lóe lên quyết tâm.
“Chúng ta sẽ đi tìm bức thư ấy ngay bây giờ,” – Yến Phi nói, giọng cương quyết.
Người đàn ông gật, ánh mắt đầy nghiêm nghị:
“Nhưng hãy cẩn thận. Con đường phía trước nguy hiểm. Ngôi chùa bỏ hoang không chỉ có những mối nguy hiểm vật lý mà còn cả những người muốn ngăn cản ngươi.”
Họ rời quán trà, bước vào con đường núi phía tây Ngọc Thôn. Gió chiều thổi qua, làm bay tóc Yến Phi, nhưng ánh mắt cô vẫn sáng, tay nắm chắc thanh kiếm. Đàm Hạo đi bên cạnh, lặng lẽ quan sát xung quanh, như thể bảo vệ cô trong mọi tình huống.
Con đường dẫn họ vào khu rừng nhỏ, nơi bóng cây rợp mát nhưng cũng ẩn chứa nhiều nguy hiểm. Tiếng chim kêu vang lên từ xa, xen lẫn với tiếng cành cây rơi khẽ, tạo nên âm thanh vừa bình yên vừa căng thẳng.
“Chúng ta phải đi thận trọng. Không biết những kẻ thù nào đang mai phục,” – Đàm Hạo nói.
Yến Phi gật, mắt quan sát mọi hướng. Cô nhận ra rằng, giang hồ không chỉ là chiến đấu trực diện, mà còn là đấu trí, từng bước phải tính toán kỹ lưỡng.
Sau gần một giờ đi bộ qua rừng, họ đến trước ngôi chùa bỏ hoang. Cửa chính bị khóa, tường rêu phủ, mái ngói đã hư hỏng nhiều chỗ. Không khí lạnh lẽo, âm u, khiến Yến Phi cảm nhận rõ rệt một luồng sát khí quanh khu vực.
“Đây rồi…” – cô thầm thì.
Họ bước vào, từng bước một, ánh mắt căng thẳng. Bên trong, bụi mờ mịt, bàn ghế phủ rêu, ánh sáng xuyên qua mái ngói hư chiếu xuống những mảng tường cũ kỹ. Từng tiếng bước chân vang lên, như tiếng vọng từ quá khứ, khiến không gian thêm phần bí ẩn.
Bỗng từ phía sau, một âm thanh lạ vang lên:
“Ai vào đây mà không được phép?”
Yến Phi và Đàm Hạo quay lại, thấy một nhóm người mặc áo đen, mặt nạ che nửa khuôn mặt, bước ra từ bóng tối. Họ không chỉ đông mà còn tỏa ra sát khí ngùn ngụt, ánh mắt sắc lạnh hướng về hai người.
“Đáng ghét… đã bị phát hiện.” – Đàm Hạo thầm nhủ.
Ngay lập tức, trận chiến bùng nổ. Nhóm đối thủ lao vào với tốc độ kinh hoàng, thanh kiếm vung lên, ánh sáng lóe rực. Yến Phi phản xạ nhanh, né tránh, đồng thời phối hợp với Đàm Hạo. Thanh kiếm của cô bay ngang, chặn đòn, tạo ra những nhát chém uy lực.
“Chúng đông hơn chúng ta tưởng, nhưng chúng ta phải sống sót!” – Yến Phi hét, mắt lấp lánh quyết tâm.
Trận chiến diễn ra quyết liệt, từng nhát kiếm, từng cú né, từng bước di chuyển đều là sinh tử. Đám bụi cát bay mù mịt, ánh sáng lóe lên từ thanh kiếm của hai người, tạo thành một cảnh tượng kỳ ảo giữa bóng tối của ngôi chùa bỏ hoang.
Một đối thủ bất ngờ lao tới từ phía sau, nhắm thẳng vào Yến Phi. Cô quay người, né tránh, nhưng cú chạm mạnh khiến cô mất thăng bằng. Đàm Hạo kịp thời chắn đòn, kéo cô đứng vững, mắt chạm nhau trong khoảnh khắc căng thẳng. Một luồng cảm giác đồng hành và tin tưởng lan khắp cơ thể Yến Phi.
Họ phối hợp, dẫn dắt đối thủ vào vị trí hẹp, sử dụng địa hình ngôi chùa để giảm lợi thế đông người. Nhát kiếm của Yến Phi chạm chính xác, kết hợp với cú đẩy kiếm của Đàm Hạo, hất ngã hai đấu thủ liên tiếp. Nhưng nhóm còn lại vẫn tấn công dồn dập, uy lực mạnh mẽ.
“Chúng ta phải nhanh chóng tìm bức thư!” – Yến Phi thầm thì, mắt quét xung quanh.
Cuối cùng, sau một trận chiến gay cấn, Yến Phi nhìn thấy một tấm bảng gỗ cũ trên bệ thờ, bên dưới là một bức thư bị giấu kỹ. Cô lao tới, mở ra, ánh mắt sáng rực. Bức thư cũ kỹ, nhưng nội dung được viết bằng mực đỏ, hé lộ địa chỉ và thông tin về một tổ chức giang hồ liên quan đến anh trai cô.
“Đây rồi… manh mối cuối cùng.” – cô thầm thì, tim đập dồn dập.
Nhưng khoảnh khắc cô nhấc bức thư lên, một âm thanh vang lớn từ phía sau:
“Không được lấy nó!”
Yến Phi quay lại, thấy một đấu thủ bí ẩn, lớn hơn và uy lực hơn tất cả trước đây, bước ra từ bóng tối, tay cầm kiếm phát sáng, ánh mắt sắc lạnh như băng. Mọi thứ như đông cứng trong khoảnh khắc, bụi mờ mịt xung quanh, ánh sáng lóe lên từ thanh kiếm, báo hiệu một mối nguy hiểm mới.
Cảnh tượng cuối chương là Yến Phi đứng cạnh Đàm Hạo, tay siết chặt bức thư, chuẩn bị đối mặt với đấu thủ bí ẩn, ánh mắt quyết tâm: “Chúng ta sẽ sống sót và tìm ra sự thật về anh trai!”
Cliffhanger: Đấu thủ bí ẩn lao tới, thanh kiếm hướng thẳng vào Yến Phi… liệu cô và Đàm Hạo có kịp phản ứng, hay sẽ bị áp đảo ngay trong giây lát?