Đông viện nằm khuất sau hậu điện, được bao quanh bởi rừng trúc dày và hồ sen lạnh. Mỗi sáng sương phủ mờ cành, gió thổi xạc xào như lời thì thầm của người chết.
Dư Họa được đưa vào đó cùng Tiểu Trúc. Không người hầu, không kẻ chăm sóc. Một viện trống rỗng, lạnh lẽo đến vô thanh.
Nàng ngồi bên giường gỗ, đắp tấm áo cũ cho đứa bé ngủ, mắt dán vào ánh nến cháy nhỏ như sắp lụi tàn.
Ngày đầu tiên, không ai đến.
Ngày thứ hai, cũng không.
Ngày thứ ba… nàng nhận được một chiếc lồng chim.
Trong lồng là con sơn ca vàng, cánh dập một bên, máu loang đỏ đuôi. Kèm theo là mảnh giấy nhỏ viết bằng mực tím:
“Kẻ biết thân phận mình, không nên mơ trời cao.”
Dư Họa cười nhạt, nhưng đôi tay nàng run. Không vì sợ. Mà vì nàng hiểu, nơi này… không phải giam cầm, mà là tra tấn bằng thời gian và tâm trí.
Một đêm mưa lớn. Gió rít qua khe cửa. Tiểu Trúc sốt cao, thân thể nóng hầm hập. Dư Họa cuống cuồng ôm con, chạy ra ngoài, quỳ gối giữa sân trúc, ngửa mặt lên trời kêu:
“Có ai không?! Làm ơn... cứu lấy đứa bé!”
Không một lời đáp.
Chỉ có mưa. Và tiếng cười mơ hồ vang vọng từ mái ngói, như có ai đang thưởng thức sự tuyệt vọng của nàng.
Nàng ôm Tiểu Trúc quay về phòng, dùng thân mình ủ ấm đứa trẻ, lau trán nó bằng khăn ướt, cắn răng rút kim bạc trong tay áo, châm vào hai huyệt dương khê và túc tam lý.
Máu đứa trẻ chảy ra. Gương mặt nó tái nhợt nhưng hơi thở dần dịu lại.
Nàng thở phào, nhưng cơ thể đã không chịu nổi, ngã xuống sàn lạnh.
Sáng hôm sau, khi ánh nắng rọi qua cửa sổ trúc, một bóng người xuất hiện ở cửa.
Tạ Kỳ Duyên đứng đó, không mặc long bào, chỉ là áo thường xanh nhạt, tay cầm một lọ thuốc mạ vàng.
Dư Họa tỉnh dậy, thấy hắn đặt lọ thuốc xuống bàn, ánh mắt nhìn nàng như cơn gió nhẹ lướt qua không lưu lại gì.
“Đứa bé... đã đỡ chưa?”
Nàng gật đầu.
“Ta cho người đưa ngự y đến, cô không cần phải tự châm cứu như vậy.” – Hắn nói, giọng bình thản.
“Người đâu?” – nàng hỏi.
Hắn im lặng, rồi nhìn vào mắt nàng.
“Ta không cho họ vào. Ta... không muốn ai thấy cô trong tình trạng này.”
Dư Họa siết tay lại. Một giọt nước mắt trào ra, không phải vì xúc động, mà vì đau.
“Họ nhìn hay không đâu có quan trọng. Quan trọng là... chàng có nhìn thấy ta không?”
Tạ Kỳ Duyên khựng lại. Nhưng hắn không trả lời.
Hắn quay người, bước đi, để lại mùi đàn hương thoáng qua như đoạn ký ức đã mục rữa.
Tối đó, dưới ánh trăng nhạt chiếu qua màn trúc, nàng ngồi lặng bên giường Tiểu Trúc.
Tay đặt lên lòng ngực mình – nơi từng tưởng là tổ ấm.
Nơi đó bây giờ… chỉ có một bông hoa khô, úa màu giữa trời xanh rộng lớn.