hoá kiếp làm phi

Chương 3: Ánh mắt của đế vương


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, sương mù còn vương trên những hàng ngói cong vút, lãnh cung hiu quạnh chìm trong hơi lạnh ẩm mốc. Tịch Dao ngồi bên bàn gỗ cũ, chậm rãi nghiền dược liệu. Tiếng cối chày khẽ vang, mùi thuốc nồng lan tỏa, khiến cung nữ Tiểu Vân cau mũi:

“Nương nương, người làm gì vậy? Nếu để người khác biết sẽ không hay đâu.”

Tịch Dao nhàn nhạt đáp: “Độc dược từng giết ta, vậy ta cần tự tạo ra thuốc giải. Chỉ có thế mới giữ mạng.”

Tiểu Vân tròn mắt, nhìn chủ tử đã hoàn toàn đổi khác. Nữ nhân yếu đuối ngày trước giờ trở nên lạnh lùng, trí tuệ và kiên nghị.

Tin tức Tịch Phi bỗng chăm chỉ đọc sách thuốc nhanh chóng truyền ra. Trong hậu cung, bất kỳ chuyện gì khác thường đều trở thành đề tài bàn tán. Lệ tần cười nhạt: “Một kẻ bị bỏ rơi còn mơ tưởng tranh sủng, thật nực cười.”

Nhưng Hoàng hậu lại không vội. Bà ta chỉ khẽ gõ ngón tay lên bàn, ánh mắt u tối: “Cứ để ả ta vùng vẫy thêm chút nữa, rồi ta sẽ đích thân dập tắt.”

Chiều hôm đó, bất ngờ có thánh chỉ truyền xuống: Tịch Phi được triệu đến Ngự thư phòng.

Tịch Dao thoáng sững người. Một phi tần đã bị phế mà được gọi vào nơi quyền lực nhất hậu cung – điều này tuyệt đối bất thường. Tiểu Vân lo lắng: “Nương nương, Hoàng thượng nổi tiếng vô tình, người phải cẩn trọng.”

Tịch Dao chỉnh lại xiêm y, khẽ cười: “Chính vì vô tình, ta mới có cơ hội.”

Ngự thư phòng uy nghiêm, tường treo bản đồ thiên hạ, hương trầm lững lờ. Trịnh Dạ Hàn ngồi sau án thư, một tay cầm tấu chương, một tay xoay ngọc tỷ. Nghe tiếng bước chân khẽ, hắn ngẩng đầu.

Tịch Dao quỳ xuống hành lễ, dáng vẻ cung kính nhưng ánh mắt vẫn điềm tĩnh.

“Ngươi đã học y?” Hắn bất ngờ hỏi, giọng trầm vang như sấm.

Nàng đáp: “Thần thiếp từng đọc qua vài sách thuốc, nay muốn dưỡng thân, mong giữ lại chút hơi tàn.”

Hắn gác tấu chương, ánh mắt sắc bén lướt qua nàng: “Kẻ sắp chết mà còn ham sống, quả là kỳ lạ. Ngươi không cam lòng ư?”

Câu hỏi ấy như mũi dao, nhưng Tịch Dao không né tránh. Nàng ngẩng đầu, đôi mắt sáng lên: “Một lần chết đã đủ, thần thiếp không muốn lần nữa trở thành oan hồn. Dù chỉ còn hơi thở, thiếp cũng muốn nắm lấy vận mệnh.”

Trịnh Dạ Hàn hơi sững lại. Đây không phải là Tịch Phi mà hắn từng biết. Nữ nhân trước mặt kiêu hãnh đến lạ, dám nhìn thẳng vào mắt hắn, dám nói lời thách thức. Trong lòng hắn thoáng dậy lên cảm giác hứng thú.

Hắn khẽ cười, nụ cười lạnh lẽo nhưng ẩn chứa gì đó khó nắm bắt: “Ngươi có bản lĩnh, Trẫm sẽ giữ ngươi lại để giải trí. Nhưng nhớ kỹ, cung này là nơi nuốt chửng người, đừng mong thoát.”

Tịch Dao cúi đầu: “Thần thiếp hiểu. Nhưng cho dù bị nuốt chửng, thiếp cũng không dễ gì để kẻ khác tiêu hóa.”

Lời lẽ ngang ngạnh khiến không khí chùng xuống. Cận thần đứng ngoài đều rùng mình. Chỉ có Trịnh Dạ Hàn bật cười khẽ: “Rất tốt. Ngươi thú vị hơn ta tưởng.”

Trở về lãnh cung, Tịch Dao biết rõ lần gặp này chỉ là khởi đầu. Hắn – một đế vương lạnh lùng – nay bắt đầu chú ý đến nàng. Chú ý đồng nghĩa nguy hiểm, nhưng cũng là cơ hội để nàng từng bước tiến vào trung tâm quyền lực.

Đêm đó, nàng ngồi dưới ánh trăng, viết lại ký ức đã tiếp nhận từ nguyên chủ, sắp xếp từng mối quan hệ trong hậu cung: Hoàng hậu nắm quyền, Lệ tần được sủng, vài phi tần khác cấu kết triều thần. Tất cả đều là kẻ thù tiềm tàng.

Nàng khẽ thì thầm: “Muốn tồn tại, ta phải vừa làm con mồi, vừa làm thợ săn.”

Ánh mắt sáng quắc trong bóng tối, như dã thú ẩn mình chờ thời cơ.

Ở phía cung Càn Long, Trịnh Dạ Hàn ngồi một mình, ngón tay gõ nhịp trên bàn. Hình ảnh Tịch Dao ngẩng đầu đối diện ánh mắt hắn ban chiều vẫn còn vương trong tâm trí.

“Trẫm thật sự muốn xem, ngươi có thể khiến Trẫm mất kiểm soát đến đâu.” Hắn thì thầm, khoé môi cong lên nụ cười nguy hiểm.

Đêm dài lặng lẽ, nhưng số phận đã bắt đầu dịch chuyển. Một nữ nhân từ cõi chết trở về, một đế vương lạnh lẽo khát máu – giữa họ, ngọn lửa ám ảnh đã nhen nhóm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×