Buổi sáng sau ngày được triệu vào Ngự thư phòng, tin tức lan ra như gió. Cả hậu cung rúng động. Một phi tử từng bị bỏ rơi, từng suýt chết, nay lại được Hoàng thượng đích thân gọi đến. Dù chỉ là một lần, cũng đủ để các phi tần khác thấy bất an.
Trong Dực Khôn cung, nơi Hoàng hậu an tọa, mùi hương trầm ngào ngạt lan tỏa. Hoàng hậu khoan thai ngồi trên ghế ngọc, chậm rãi nhấp ngụm trà, ánh mắt u tối.
“Hoàng thượng để mắt đến một kẻ phế phi… quả là hiếm lạ.” Bà ta cười nhạt. “Nhưng ngọn lửa vừa nhóm, cũng dễ dàng bị dập tắt.”
Lệ tần ngồi bên cạnh, ỷ lại được sủng ái gần đây, liền hùa theo: “Bẩm nương nương, thần thiếp nguyện giúp người. Để ả tiện tỳ đó nếm chút khổ sở, để nàng ta biết vị trí mình là ở đâu.”
Hoàng hậu liếc nhìn nàng, khẽ gật: “Ngươi cứ làm, miễn không để Hoàng thượng thấy rõ dấu vết.”
…
Chiều hôm ấy, Tịch Dao rời lãnh cung để tới Thái y viện lấy ít dược liệu. Trên đường đi, nàng cố tình chọn lối ít người qua lại, nhưng vẫn cảm thấy sự bất thường.
Đúng như dự đoán, khi nàng bước qua hành lang vắng, một bóng dáng lướt nhanh ra chặn đường. Là Lệ tần, xiêm y đỏ rực, ánh mắt đắc ý.
“Tỷ tỷ, thật bất ngờ khi gặp người ở đây.” Nàng ta cười, nhưng trong tiếng cười chứa đầy châm chọc.
Tịch Dao dừng lại, đôi mắt bình thản: “Bất ngờ ư? Ta thấy đây là sự sắp đặt.”
Lệ tần sững lại thoáng chốc, rồi bật cười khanh khách: “Tỷ tỷ quả nhiên miệng lưỡi lanh lợi. Nhưng tiếc rằng, chỉ một chút sủng ái thoáng qua đã khiến tỷ nghĩ mình có thể ngẩng đầu?”
Tịch Dao không đáp, chỉ lặng lẽ bước tiếp. Nhưng ngay khi đi ngang, Lệ tần bất ngờ vươn tay, hất mạnh khay thuốc nàng mang theo. Tiếng bình sứ vỡ tan tành, dược liệu văng tung tóe.
“Ôi chao, tỷ tỷ bất cẩn quá.” Lệ tần giả vờ kêu lên, giọng mỉa mai. “Xem ra tay chân vụng về thật không xứng đáng đứng trong cung này.”
Cung nữ Tiểu Vân tức giận, nhưng bị ánh mắt Tịch Dao ngăn lại. Nàng khẽ mỉm cười, cúi người nhặt từng mảnh sứ, giọng nhỏ nhẹ nhưng đầy ẩn ý: “Cái gì rơi xuống đất có thể nhặt lại. Nhưng có những thứ, một khi vỡ nát… vĩnh viễn không lành.”
Lệ tần thoáng khựng, rồi tức tối bỏ đi.
…
Đêm hôm đó, trong điện Càn Long, Trịnh Dạ Hàn nhận được báo cáo. Nghe chuyện Lệ tần gây khó dễ, hắn không giận dữ, chỉ nheo mắt cười nhạt: “Đàn bà trong cung, chó cắn chó. Nhưng Trẫm muốn xem, Tịch Phi xử lý thế nào.”
Từ khi Tịch Dao hồi sinh, hắn luôn có cảm giác nàng giấu giếm điều gì. Cái khí chất ấy, cái cách nàng đối diện ánh mắt hắn, khiến hắn không thể rời khỏi sự tò mò.
“Người đâu.” Hắn phất tay. “Tạm thời, không cho bất kỳ ai gây chuyện lớn với nàng. Trẫm muốn nàng còn sống… lâu hơn một chút.”
Cận vệ lĩnh mệnh, cúi đầu lui ra.
…
Ở lãnh cung, Tịch Dao trải dài cuộn giấy, ghi chép những mối quan hệ vừa quan sát. Nàng biết rõ, Lệ tần chỉ là con cờ nhỏ, kẻ đứng sau mới là Hoàng hậu. Nhưng giờ chưa phải lúc trực diện đối đầu.
“Muốn sống sót, ta phải biến mình thành kẻ mà Hoàng thượng không thể bỏ.” Nàng thì thầm. Đôi mắt phản chiếu ánh đèn dầu, kiên nghị, rực lửa.
Tiểu Vân lo lắng: “Nương nương, Hoàng thượng vốn lạnh lùng, nếu người muốn dựa vào ngài, liệu có khả thi không?”
Tịch Dao mỉm cười: “Người càng lạnh lùng, càng dễ bị kích thích bởi thứ mới lạ. Chỉ cần ta khiến hắn tò mò… hắn sẽ tự nhốt ta bên mình.”
…
Ba ngày sau, cơ hội đến. Trong buổi yết triều, một vị thái y già vô tình làm đổ nghiên mực, quỳ xuống run rẩy xin tội. Ai cũng biết Hoàng đế nghiêm khắc, kẻ này khó thoát tội chết.
Nhưng bất ngờ, từ hàng cung nữ, Tịch Dao lên tiếng: “Hoàng thượng, xin tha cho ông ta. Chỉ là một sơ suất, không đáng lấy mạng.”
Cả đại điện lặng đi. Một phi tần dám xen vào chuyện triều chính – việc xưa nay chưa từng có.
Trịnh Dạ Hàn nheo mắt, nhìn nàng chằm chằm. Một lúc sau, hắn phất tay: “Được rồi. Tha cho lão ta.”
Cả triều đình xôn xao. Sau khi tan, Hoàng hậu nghe tin, gương mặt tái đi. Bà ta hiểu, Hoàng thượng vừa để Tịch Phi vượt qua giới hạn mà không một ai được phép. Điều này đồng nghĩa, hắn bắt đầu thật sự quan tâm đến nàng.
Trong khi đó, Trịnh Dạ Hàn ngồi trong tẩm cung, đôi mắt tối lại. Hắn thì thầm: “Nữ nhân, ngươi thật sự muốn thách thức Trẫm? Được, Trẫm sẽ chiều ngươi.”
…
Đêm ấy, Tịch Dao đứng bên cửa sổ, gió đêm thổi tung dải lụa. Nàng biết, nước cờ vừa rồi cực kỳ nguy hiểm. Nhưng chỉ có dấn thân, mới có thể giành thế chủ động. Trong thâm tâm, một ngọn lửa báo thù rực cháy: Hoàng hậu, ta sẽ khiến ngươi trả giá từng chút một.
Ánh trăng sáng lạnh phủ xuống. Giữa màn đêm, một nữ nhân từng chết đi sống lại đã đặt bước đầu tiên vào ván cờ sinh tử. Và một đế vương lạnh lùng đã bắt đầu châm ngòi cho ngọn lửa ám ảnh.