Sáng hôm sau, Linh bước vào công ty với tâm trạng vừa háo hức vừa lo lắng. Ngay từ khi vừa mở cửa phòng, cô đã cảm nhận được bầu không khí sôi động hơn hẳn hôm qua. Phong đang đứng giữa phòng họp nhỏ, nói chuyện với vài đồng nghiệp bằng giọng trầm ấm, ánh mắt thoáng cười khiến mọi người phải chú ý.
Phong vốn nổi tiếng trong công ty vì sự lịch lãm và hào hoa, nhưng Linh chưa từng chứng kiến tận mắt. Anh cười tự nhiên, nụ cười vừa tỏa sáng vừa gần gũi, khiến không ít đồng nghiệp, cả nam lẫn nữ, phải quay lại nhìn. Linh đứng lặng một chút, cảm giác vừa ngưỡng mộ vừa e dè lan tỏa trong lòng. Anh không chỉ đẹp trai mà còn tỏa ra một sức hút khó nắm bắt, khiến mọi cử chỉ đều trở nên tự nhiên mà cuốn hút.
Trong giờ họp, Phong được giao trình bày một dự án quan trọng. Giọng nói trầm ấm, nhịp điệu dứt khoát, anh trình bày thông tin rõ ràng, dẫn dắt mọi người tập trung vào từng chi tiết. Linh chăm chú lắng nghe, mắt không rời anh. Cô thấy anh vừa có sức mạnh lôi cuốn vừa thể hiện sự tinh tế trong cách xử lý tình huống. Mỗi khi anh cười hoặc nhấn mạnh một điểm quan trọng, Linh cảm thấy trái tim mình nhói nhẹ – vừa muốn ngưỡng mộ vừa lo lắng, e dè không biết phải cư xử thế nào cho đúng.
Sau cuộc họp, Phong đi qua bàn Linh, cúi người chào: “Hôm nay em ổn chứ?” Giọng nói nhẹ nhàng nhưng đủ để Linh cảm nhận được sự quan tâm, khiến cô bối rối, không biết trả lời ra sao. “Em… em ổn… cảm ơn anh,” Linh lắp bắp, lòng đập nhanh. Anh cười, ánh mắt ánh lên vẻ tinh nghịch nhưng không kém phần ấm áp: “Tốt, nhớ ăn trưa đầy đủ nhé.”
Không chỉ trong công việc, Phong còn luôn biết cách tạo ấn tượng với mọi người xung quanh. Anh khéo léo pha trò với đồng nghiệp, nhưng vẫn giữ được phong thái chuyên nghiệp. Mỗi khi Linh chứng kiến cảnh ấy, cô vừa muốn cười vừa cảm thấy e dè. Một phần vì anh quá hoàn hảo, một phần vì những cử chỉ hào hoa đó khiến cô khó đoán được anh thật sự là người thế nào.
Đến cuối buổi sáng, Linh ngồi ở góc bàn, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Phong. Cô không thể phủ nhận rằng anh thu hút sự chú ý không chỉ vì vẻ bề ngoài mà còn vì cách anh khiến mọi người cảm thấy dễ chịu và bị cuốn theo. Trong lòng Linh, một nỗi tò mò nhẹ nhàng bắt đầu nảy sinh: liệu Phong có thật sự chỉ là chàng trai hào hoa mọi người thấy bên ngoài, hay còn nhiều điều khác mà chỉ những ai thật sự để ý mới nhận ra?
Trong giờ nghỉ trưa, Linh tình cờ chứng kiến Phong giúp một đồng nghiệp mới giải quyết rắc rối với máy tính. Anh không hề tỏ vẻ bực bội, mà luôn kiên nhẫn, cười nhẹ và hướng dẫn từng bước. Hình ảnh ấy khiến Linh nhận ra rằng, đằng sau vẻ hào hoa, Phong thật sự quan tâm đến mọi người và sẵn sàng giúp đỡ. Cô bắt đầu thấy anh khác biệt, không chỉ là chàng trai đẹp trai và tự tin mà còn là người ấm áp, biết để ý những chi tiết nhỏ nhặt.
Kết thúc buổi chiều, Linh lặng lẽ thu dọn bàn làm việc, tâm trạng lẫn lộn. Cô vừa ngưỡng mộ, vừa e dè trước sức hút của Phong. Một phần trong cô cảm thấy bị cuốn hút, một phần lại tự nhủ phải giữ khoảng cách, để không bị cảm xúc dẫn lối. Nhưng dù muốn hay không, Linh đã nhận ra rằng, ngày hôm nay, Phong đã để lại một dấu ấn khó phai trong lòng cô – dấu ấn của sự hào hoa và bí ẩn, khiến cô không thể rời mắt.