Buổi chiều hôm đó, không khí công ty trở nên tất bật hơn hẳn. Linh đang miệt mài với báo cáo dự án mới, tay lia nhanh trên bàn phím, mắt dán vào màn hình, đầu óc hoàn toàn tập trung. Cô không hề nhận ra rằng Phong cũng đang đi qua khu vực làm việc, tay cầm vài tài liệu cần trao cho đồng nghiệp.
Chỉ trong chớp mắt, một cử chỉ vụn vặt nhưng đủ để xảy ra “thảm họa”: Phong vô tình va vào bàn Linh, khiến tách cà phê trên bàn đổ tràn ra sổ tay và laptop của cô. Linh giật mình, kêu lên một tiếng nhỏ, đồng thời đứng bật dậy, tay vung về phía Phong.
“Anh… anh không nhìn à?” Linh vừa nói vừa cố gạt tách cà phê, nước cà phê tràn khắp bàn. Cảm giác bối rối và tức giận hòa lẫn trong lòng cô.
Phong cũng giật mình, mắt mở to, hoàn toàn không ngờ sự va chạm lại khiến cô phản ứng dữ dội như vậy. “Ôi không! Linh, xin lỗi, tôi… tôi không cố ý đâu!” Anh vội vàng rút tay áo, cố gắng lau cho cô một phần cà phê đổ trên bàn.
Mọi người xung quanh nhìn theo, một số nín cười, một số nhăn mặt lo lắng. Linh đỏ mặt, vừa giận vừa ngượng, cảm giác như vừa bị “đặt vào thế kẹt”. “Anh… anh cẩn thận hơn chứ! Laptop tôi…” Cô chưa kịp nói hết thì Phong đã đưa tay ra giúp đỡ.
“Để tôi xem có gì hỏng không. Không sao đâu, mọi thứ sẽ ổn thôi,” Phong vừa nói vừa lấy khăn giấy lau nhanh phần nước cà phê đổ lên bàn. Nhưng cách anh cười, vẫn giữ sự hào hoa quen thuộc, khiến Linh vừa muốn giận vừa khó chịu không nói nên lời.
Nhưng hiểu lầm chưa dừng lại ở đó. Trong lúc vội vàng, Phong vô tình đẩy nhẹ Linh, khiến cô chạm vào anh. Ánh mắt họ chạm nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi, không gian như ngừng lại một nhịp. Linh đỏ bừng mặt, lùi lại một bước, lắp bắp: “À… tôi… tôi không sao…”
Phong cười nhẹ, giọng trầm ấm nhưng pha chút nghịch ngợm: “Ừ, tôi biết, nhưng cẩn thận lần sau nhé. Tôi không muốn tách cà phê của em thành vũ khí hủy diệt.” Linh chỉ biết nghiến răng, vừa bực vừa… không thể nhịn cười.
Cả tình huống khiến mọi người trong văn phòng dở khóc dở cười. Đồng nghiệp thì khẽ bàn tán, một số quay lưng đi để tránh chứng kiến “bi kịch cà phê”. Linh thì cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng trong lòng vẫn rối bời. Cô vừa giận Phong vì sự bất cẩn, vừa thấy anh thật sự dễ gần và không hề ngại ngùng trước sự cố.
Sau vài phút, khi mọi thứ được dọn dẹp xong, Phong nghiêm túc nhìn Linh: “Thật sự xin lỗi. Tớ không ngờ lại gây ra phiền toái như vậy. Mong em đừng giận.” Linh hít một hơi, nén cơn giận: “Chỉ… lần này thôi nhé. Nhưng anh phải cẩn thận hơn.”
Phong mỉm cười, ánh mắt lấp lánh một cách tinh nghịch: “Ừ, tôi hứa. Lần sau sẽ nhẹ nhàng hơn… nhưng mà, em có chắc chắn không muốn tôi thử lại?” Linh đỏ mặt, vừa muốn hét vừa muốn bật cười, đẩy anh ra nhẹ nhàng.
Tình huống ấy, tưởng chừng chỉ là một va chạm nhỏ, nhưng lại để lại trong lòng Linh cảm giác khó tả: vừa bực mình, vừa ngượng ngùng, lại vừa tò mò về con người thật của Phong. Cô nhận ra rằng, bên ngoài vẻ hào hoa, anh vẫn có những khoảnh khắc vụng về và tự nhiên đến mức bất ngờ. Và cô cũng biết, mối quan hệ giữa họ sẽ còn nhiều tình huống “dở khóc dở cười” hơn nữa trong tương lai.