hoa nở miền đá

Chương 5: Tiếng Khèn Gọi Bạn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Qua Tết, mùa xuân thực sự tràn về trên khắp các nẻo đường biên cương. Nắng ấm đã xua đi những lớp sương mù dày đặc, hong khô những phiến đá tai mèo lạnh lẽo. Dường như chỉ sau một đêm, cả cao nguyên đá như bừng tỉnh. Hoa đào phai nở bung những cánh hồng mỏng manh, hoa mận bung những chùm hoa trắng muốt như mây trời. Khung cảnh hùng vĩ, hoang sơ ngày nào giờ đây được điểm tô bởi một vẻ đẹp lãng mạn, nên thơ và đầy sức sống.

Đây cũng là mùa của lễ hội. Người H'Mông, người Dao, người Tày... sau một năm làm lụng vất vả, lại tưng bừng mở hội du xuân. Lễ hội Gầu Tào của người H'Mông là lớn nhất và rộn rã nhất. Tiếng khèn, tiếng sáo gọi bạn vang vọng khắp các triền núi. Thanh niên nam nữ xúng xính trong những bộ váy áo thổ cẩm đẹp nhất, tụ tập ở những bãi đất rộng để cùng nhau chơi các trò chơi dân gian như đánh pao, đánh yến, đu quay...

Thảo My quyết định đưa cả lớp học của mình đi chơi hội. Với lũ trẻ, đây là ngày vui nhất trong năm. Với My, đây là lần đầu tiên cô được trải nghiệm một không khí lễ hội đặc sắc đến vậy. Cô bị choáng ngợp trước một rừng sắc màu của váy áo, trước những âm thanh rộn rã và những nụ cười hồn nhiên, trong sáng. Cô thấy mình thật nhỏ bé và lạc lõng giữa không gian văn hóa đậm đặc này. Lũ học tròíu rít kéo tay cô, rủ cô chơi đánh pao, nhưng My chỉ ngượng ngùng xua tay rồi đứng từ xa xem, mỉm cười.

Giữa đám đông ồn ào, náo nhiệt, có một bóng dáng vẫn giữ vẻ nghiêm trang, lặng lẽ. Trung úy Phong và các chiến sĩ của anh cũng có mặt. Họ không đến để chơi hội, mà là để làm nhiệm vụ, đảm bảo an ninh trật tự cho bà con vui xuân. Anh đứng trên một mỏm đá cao, đôi mắt sắc sảo bao quát toàn bộ khu vực lễ hội, nhưng thỉnh thoảng, ánh mắt ấy lại vô thức tìm kiếm một bóng hình quen thuộc.

Và rồi anh thấy cô. Cô đứng nép mình bên một gốc đào già, mái tóc dài xõa ngang vai, tà áo dài màu thiên thanh đơn sơ mà cô mặc hôm nay khiến cô nổi bật giữa những sắc màu rực rỡ của trang phục dân tộc. Trông cô vừa có nét dịu dàng của người miền xuôi, vừa phảng phất một nỗi cô đơn khó tả.

Lòng anh khẽ chùng xuống. Anh biết cô đang cảm thấy lạc lõng. Lấy cớ đi tuần một vòng, Phong tiến lại gần chỗ My đang đứng.

"Cô giáo cũng đi xem hội à?" anh cất tiếng hỏi, phá tan sự im lặng của cô.

My giật mình quay lại. Thấy Phong, gương mặt cô bỗng rạng rỡ hẳn lên. "Anh Phong! Dạ, em đưa các em học sinh đi chơi ạ. Lễ hội vui quá anh nhỉ?"

"Vui thì vui thật," Phong khẽ cười. "Nhưng thấy cô giáo cứ đứng một mình. Sao không vào chơi cùng mọi người?"

"Em... em không biết chơi," My ngượng nghịu. "Với lại em cũng không biết múa hát gì cả."

Phong chỉ tay về phía trung tâm bãi đất, nơi một đám đông đang vây quanh. "Kia là trò ném pao đó. Con trai, con gái ném quả pao cho nhau. Nếu ai bắt không được thì phải hát một bài, hoặc tặng cho người kia một món kỷ vật. Là cách để thanh niên làm quen, kết bạn đấy."

My chăm chú lắng nghe Phong giải thích ý nghĩa của từng trò chơi, từng điệu múa. Anh như một cuốn từ điển sống, giúp cô hiểu thêm về mảnh đất và con người nơi đây. Sự hiện diện của anh khiến cô không còn cảm thấy lạc lõng nữa.

Đúng lúc đó, từ trung tâm lễ hội, tiếng khèn bè trầm bổng, da diết vang lên. Mọi âm thanh khác dường như lắng lại. Một tốp thanh niên trai tráng, mặc trang phục truyền thống, bắt đầu biểu diễn điệu múa khèn đầy sức sống. Họ vừa thổi khèn, vừa nhún nhảy, xoay người, những động tác vừa mạnh mẽ, dẻo dai, vừa tinh tế.

"Tiếng khèn của người H'Mông hay thật anh nhỉ?" My thì thầm.

"Người ta nói, tiếng khèn chính là tiếng lòng của người con trai," Phong đáp, ánh mắt anh nhìn xa xăm. "Họ dùng tiếng khèn để kể chuyện, để tâm sự, và để 'gọi bạn'."

"Gọi bạn ạ?"

"Ừ, là để tìm người thương đó cô giáo."

Câu nói của Phong khiến hai má My bất giác ửng hồng. Cô lảng tránh ánh mắt của anh, nhìn vào vòng múa. Bất ngờ, một chàng trai H'Mông trong nhóm múa, có lẽ đã để ý cô giáo xinh đẹp từ lâu, bạo dạn tách ra khỏi vòng, tiến thẳng về phía My và chìa tay ra, mời cô vào múa chung điệu xòe.

My hoảng hốt, xua tay lia lịa. "Không... không, tôi không biết múa đâu!"

Lũ học trò của cô đứng xung quanh thì lại reo hò, cổ vũ. Chàng trai kia vẫn kiên trì chìa tay ra. My lúng túng, không biết phải làm sao.

Ngay lúc đó, Phong bước tới. Anh vỗ nhẹ vào vai chàng trai kia, nói vài câu bằng tiếng H'Mông mà My không hiểu, kèm theo một nụ cười thân thiện. Chàng trai cũng cười đáp lại rồi vui vẻ quay về vòng múa. Phong quay lại nhìn My, ánh mắt có nét trêu chọc.

"Để tôi chỉ cho cô giáo. Điệu múa này không khó đâu. Cứ coi như là hòa mình vào không khí lễ hội."

Chưa để My kịp từ chối, anh đã nắm nhẹ lấy tay cô, dẫn cô vào vòng xòe. Tay anh rất ấm và chắc. Một cảm giác an toàn và tin cậy lan tỏa khắp người My. Ban đầu, bước chân cô còn lóng ngóng, lạc nhịp. Nhưng Phong luôn ở bên cạnh, khẽ nhắc, khẽ dẫn dắt. Bàn tay anh đặt nhẹ sau lưng cô, truyền cho cô một sự tự tin kỳ lạ.

Cô ngẩng lên nhìn anh. Dưới ánh nắng xuân, gương mặt nghiêm nghị của người lính dường như mềm mại hơn. Anh không cười, nhưng trong đôi mắt sâu thẳm ấy, cô thấy hình ảnh của chính mình. Tiếng khèn vẫn réo rắt, da diết. Vòng người vẫn xoay tròn. Xung quanh họ, mọi thứ như nhòe đi. My không còn cảm thấy ngượng ngùng nữa, cô để cơ thể mình chuyển động theo điệu nhạc, theo sự dẫn dắt của anh. Khoảnh khắc ấy, không còn là Trung úy biên phòng và cô giáo cắm bản, mà chỉ có một người con trai và một người con gái, đang cùng nhau say trong điệu múa và men tình đầu e ấp.

Điệu múa kết thúc, mọi người vỗ tay vang dội. Phong và My tách ra khỏi đám đông, cả hai đều hơi thở gấp, gương mặt phảng phất nét ngại ngùng.

"Em... em múa không đẹp," My lí nhí.

"Không sao," Phong đáp. "Hôm nay cô giáo múa đẹp lắm."

Anh phải quay lại vị trí làm nhiệm vụ. Trước khi đi, anh dúi vào tay cô một chiếc vòng tay nhỏ được bện bằng những sợi len rực rỡ, một món quà lưu niệm nhỏ của lễ hội. "Tặng cô giáo. Mừng năm mới."

Nói rồi anh vội vã quay đi, hòa vào dòng người. My đứng đó, tay nắm chặt chiếc vòng tay vẫn còn hơi ấm của anh. Lòng cô xao xuyến một cảm xúc ngọt ngào, khó tả. Lễ hội vẫn còn đó, tiếng khèn vẫn đang gọi bạn ở đâu đó xa xa, nhưng trong trái tim cô gái trẻ, một mùa xuân rất riêng, rất đặc biệt, đã thực sự bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.