Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mùa đông khắc nghiệt rồi cũng dần đi qua. Những cơn gió bấc không còn rít gào điên cuồng nữa, thay vào đó là những làn gió mang theo hơi ẩm của mùa xuân. Nắng bắt đầu vàng hơn, ấm áp hơn, len lỏi xuống từng thung lũng, đánh thức những mầm xanh đang cựa mình trỗi dậy sau giấc ngủ đông dài. Trên những cành đào, cành mận khẳng khiu, những nụ hoa nhỏ li ti đã bắt đầu bung nở, báo hiệu một mùa xuân mới đang về trên cao nguyên đá.
Không khí Tết đã len lỏi vào từng bản làng. Người dân H'Mông bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, giã bánh dày, chuẩn bị những bộ váy áo đẹp nhất để du xuân. Tiếng khèn, tiếng cười nói rộn rã hơn, xua tan đi vẻ tĩnh mịch, đìu hiu của những ngày đông giá rét. Nhưng với Thảo My, không khí Tết càng rộn ràng bao nhiêu, lòng cô lại càng trĩu nặng bấy nhiêu. Đây là cái Tết đầu tiên cô xa nhà. Nỗi nhớ cha mẹ, nhớ mâm cơm tất niên, nhớ không khí đoàn viên ấm cúng dâng lên cồn cào.
Năm nay, cô không được nghỉ Tết. Hầu hết giáo viên cắm bản đều như vậy. Đường xá xa xôi, đi lại khó khăn, về được đến nhà thì cũng đã hết mấy ngày nghỉ. Cô chỉ có thể gọi một cuộc điện thoại ngắn ngủi về cho gia đình qua chiếc điện thoại của xã, nghe giọng mẹ nghẹn ngào trong điện thoại mà cô phải cố gắng lắm mới không bật khóc. "Con ở trên này vẫn ổn, bố mẹ đừng lo. Con ăn Tết với bà con dân bản và các anh bộ đội vui lắm ạ." Cô nói dối, một lời nói dối để những người thân yêu của mình được an lòng.
Những ngày giáp Tết, nhìn học trò tíu tít khoe áo mới, kể chuyện nhà mổ lợn, My càng cảm thấy lạc lõng. Cô cố gắng trang trí lại lớp học, cắt những bông hoa giấy màu đỏ, màu vàng dán lên tường, vẽ một cành đào lên tấm bảng đen. Cô muốn tạo ra một chút không khí Tết cho học trò, và cũng là để tự an ủi chính mình.
Từ trên đồn, Phong hiểu rõ nỗi lòng của cô giáo trẻ. Với những người lính xa nhà như anh, Tết là những phiên gác dài hơn, là những đêm tuần tra lặng lẽ hơn, là nỗi nhớ nhà được nén chặt vào trong lòng. Anh đã quen với điều đó. Nhưng cô giáo My thì khác. Đây là lần đầu tiên của cô. Anh có thể tưởng tượng ra được sự cô đơn của cô gái nhỏ bé ấy trong những ngày này.
Chiều hai mươi tám Tết, sau khi đi chúc Tết bà con trong bản, Phong đi ngang qua điểm trường. Anh thấy My đang lúi húi một mình trong bếp, bóng lưng nhỏ bé trông thật cô đơn. Anh không vào, chỉ lặng lẽ quan sát một lúc rồi quay về đồn.
Tối hôm đó, anh gọi cậu chiến sĩ nuôi quân của đồn lại. "Tối mai ba mươi, cậu chuẩn bị thêm một suất ăn Tết đầy đủ nhé. Thịt gà, bánh chưng, giò chả, dưa hành... cái gì cũng phải có."
Cậu chiến sĩ ngạc nhiên: "Thêm một suất cho ai vậy thủ trưởng?"
Phong đáp, giọng vẫn đều đều: "Cứ chuẩn bị đi. Tôi có việc cần dùng."
Đêm ba mươi. Đêm giao thừa. Cả đất trời như lắng lại. Tiếng pháo hoa lẹt đẹt nổ đâu đó xa xa trong bản. Thảo My ngồi một mình trong căn nhà công vụ, bên cạnh là một nồi bánh chưng nhỏ xíu cô tự gói để cho có không khí. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm đen kịt, chỉ có vài ánh sao lấp lánh. Nước mắt cô bắt đầu rơi. Cô nhớ mẹ, nhớ da diết.
Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa. My giật mình, vội lau nước mắt. Ai lại đến giờ này? Cô ngập ngừng ra mở cửa.
Trước mặt cô là Trung úy Phong. Anh không mặc quân phục tuần tra, mà mặc một bộ quân phục dã chiến mới hơn, trông rất chỉnh tề. Trên tay anh là một chiếc mâm gỗ, được đậy lồng bàn cẩn thận.
"Chào cô giáo," anh nói, giọng trầm ấm. "Chưa ngủ à?"
"Anh Phong..." My ngỡ ngàng. "Anh... anh đến có việc gì không ạ?"
Phong khẽ cười, một nụ cười hiền. "Anh em ở đồn mời cô giáo ăn bữa cơm tất niên. Lính xa nhà, chỉ có vậy thôi. Cô đừng chê."
Nói rồi, anh bước vào nhà, đặt chiếc mâm lên chiếc bàn gỗ nhỏ. Anh mở lồng bàn ra. Một mâm cơm Tết thịnh soạn hiện ra trước mắt My. Có đĩa gà luộc vàng óng, có khoanh giò lụa, có đĩa xôi gấc đỏ au, có cả đĩa dưa hành muối và một chiếc bánh chưng vuông vức. Mọi thứ đều nóng hổi, thơm phức.
My sững người, không nói nên lời. Cô nhìn mâm cơm, rồi lại nhìn người lính trước mặt. Nước mắt cô lại trào ra, nhưng lần này là những giọt nước mắt của sự cảm động và biết ơn.
"Em... em cảm ơn anh..." cô nghẹn ngào. "Sao anh lại..."
"Cô giáo ăn Tết một mình, anh em ở đồn không ai yên tâm cả," Phong nói, giọng vẫn mộc mạc. "Ăn đi cho nóng. Coi như là ăn Tết cùng chúng tôi."
Họ ngồi xuống, lần đầu tiên cùng nhau ăn một bữa cơm trong đêm giao thừa. Phong rót ra hai chén rượu ngô, thứ rượu đặc sản của người H'Mông. "Mừng năm mới, cô giáo. Chúc cô năm mới có thật nhiều sức khỏe, luôn vui vẻ và hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình."
My cũng nâng chén. "Em cũng chúc anh và các chiến sĩ ở đồn một năm mới bình an, vững tay súng để bảo vệ biên cương."
Họ cụng chén. Vị rượu ngô cay nồng, ấm nóng lan tỏa khắp cơ thể. Đêm đó, họ đã nói với nhau rất nhiều chuyện. Phong kể cho My nghe về những cái Tết đáng nhớ của đời lính. Có cái Tết phải ăn lương khô trong rừng sâu khi đang làm nhiệm vụ. Có cái Tết phải đón giao thừa trên đường tuần tra, chỉ có trăng sao và đồng đội làm bạn. My cũng mở lòng hơn, kể cho anh nghe về những kỷ niệm Tết ở quê nhà.
Khi đồng hồ điểm mười hai giờ, tiếng khèn, tiếng trống từ trong bản vọng ra rộn rã. Giao thừa đã đến.
"Năm mới rồi," Phong nói, ánh mắt anh nhìn My thật khác, sâu thẳm và ấm áp lạ thường.
"Vâng, năm mới rồi," My đáp, hai má cô ửng hồng, một phần vì men rượu, một phần vì ánh mắt của anh.
Khoảnh khắc đó, giữa núi rừng biên cương, trong căn nhà nhỏ đơn sơ, bên mâm cơm tất niên của người lính, Thảo My không còn cảm thấy cô đơn nữa. Cô đã có một cái Tết thật đặc biệt, một cái Tết xa nhà nhưng lại ấm áp tình người, tình quân dân.
Khi Phong ra về, My tiễn anh ra tận ngõ. Trăng xuân đã lên cao, treo lơ lửng trên đỉnh núi, ánh trăng bạc vằng vặc chiếu sáng cả không gian.
"Cảm ơn anh vì bữa cơm tối nay. Đó là bữa cơm tất niên ngon nhất mà em từng được ăn," My nói, giọng chân thành.
Phong chỉ khẽ gật đầu. "Cô giáo ngủ sớm đi. Mai còn du xuân với bà con."
Anh quay lưng bước đi, bóng anh cao lớn, vững chãi đổ dài trên con đường đất dưới ánh trăng. My đứng nhìn theo cho đến khi bóng anh khuất hẳn. Cô mỉm cười, một nụ cười thật sự hạnh phúc. Mùa xuân đã về thật rồi. Không chỉ ở trên những cành đào, cành mận, mà còn đang len lỏi, nảy mầm trong chính trái tim cô.