Những ngày sau đó, cuộc sống trên cao nguyên đá trôi đi trong một sự bình yên ngọt ngào. Tình cảm giữa Phong và My, dù chưa một lần được gọi tên, nhưng đã trở thành một điều gì đó hiển nhiên, một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cả hai. Những bữa cơm chiều đạm bạc, những cuộc trò chuyện bên bếp lửa, những ánh mắt trao nhau đầy ẩn ý đã trở thành những sợi dây vô hình, bền chặt, kết nối hai tâm hồn đồng điệu giữa núi rừng hoang sơ.
Mùa mưa đã đến. Những cơn mưa rào bất chợt không còn là sự kiện hiếm hoi mà trở thành một phần của cuộc sống hàng ngày. Mưa gột rửa những lớp bụi trên phiến đá, khiến cho cây cối, cỏ cây trở nên xanh mướt, đầy sức sống. Nhưng với những người sống ở vùng núi, mưa cũng đồng nghĩa với những hiểm nguy tiềm ẩn.
Một buổi chiều, khi My vừa tan lớp, bầu trời bỗng tối sầm lại một cách bất thường. Mây đen từ đâu kéo đến, vần vũ trên đỉnh núi, che khuất cả mặt trời. Gió bắt đầu thổi mạnh, mang theo hơi nước lạnh lẽo. Phong, trong lúc đang chỉ huy anh em chiến sĩ gia cố lại hàng rào quanh đồn, ngước nhìn lên trời, gương mặt anh đanh lại. Với kinh nghiệm nhiều năm ở đây, anh biết đây không phải là một cơn mưa rào bình thường.
"Tất cả vào trong nhà! Nhanh lên!" anh ra lệnh cho các chiến sĩ. "Báo cho các tổ công tác ở chốt gọi về báo cáo tình hình. Báo cho cả bên xã và trưởng bản, thông báo bà con cẩn thận, có khả năng mưa lớn gây lũ quét!"
Mệnh lệnh vừa dứt thì mưa bắt đầu trút xuống. Không phải là mưa rào, mà là một cơn mưa đá. Những viên đá nhỏ bằng đầu ngón tay, rồi lớn dần, nện xuống mái tôn của đồn biên phòng tạo nên những tiếng lộp độp chát chúa. Chỉ trong phút chốc, mưa đá chuyển thành mưa xối xả. Nước từ trên núi đổ xuống như thác, con suối nhỏ hiền hòa ngày nào giờ đây đã biến thành một dòng sông hung dữ, nước đục ngầu, cuồn cuộn chảy xiết.
Trong điểm trường, My và mấy đứa trẻ ở xa chưa kịp về nhà bị kẹt lại. Cô vội vàng đóng chặt các cánh cửa, dùng những tấm ván gỗ chèn lại những ô cửa sổ trống hoác. Tiếng mưa, tiếng gió, tiếng sấm gầm rền vang khiến lũ trẻ sợ hãi, co rúm lại một góc. My ôm chúng vào lòng, cố gắng trấn an, kể chuyện cho chúng nghe, nhưng chính giọng nói của cô cũng đang run lên vì lo sợ.
Cơn mưa kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ không ngớt. Khi mưa bắt đầu ngớt dần, trời cũng đã nhá nhem tối. Nước đã rút bớt, nhưng khung cảnh bên ngoài tan hoang như vừa có một trận cuồng phong đi qua. Cây cối ngã đổ, con đường đất trước trường đã biến thành một dòng suối nhỏ.
Bỗng nhiên, A-ma, vợ của trưởng bản A-Páo, hớt hải chạy đến, mặt cắt không còn một giọt máu. "Cô giáo ơi! Thằng A-Chư, con trai tôi, nó mất tích rồi!"
Tim My như ngừng đập. A-Chư là một trong những học trò của cô, một cậu bé thông minh và hiếu động.
"Sao lại mất tích ạ? Lúc nãy em thấy cháu nó vẫn còn ở trong lớp mà?" My hoảng hốt.
"Lúc mưa gần tạnh, nó thấy con dê của nhà bị tuột dây, chạy ra bờ suối nên nó đuổi theo. Giờ không thấy nó đâu nữa rồi! Trời ơi!" A-ma khóc nấc lên.
Cả người My lạnh toát. Bờ suối! Trong lúc dòng nước đang chảy xiết như vậy, một đứa trẻ con làm sao có thể chống cự được. Không suy nghĩ gì thêm, cô lao ra ngoài. "Để em đi tìm cháu!"
"Cô giáo, nguy hiểm lắm!" A-ma cố giữ cô lại.
Nhưng My đã không còn nghe thấy gì nữa. Hình ảnh cậu học trò nhỏ bé của mình đang chới với giữa dòng nước lũ khiến cô không thể đứng yên. Cô cứ thế chạy về phía bờ suối, bất chấp con đường trơn trượt và bóng tối đang dần bao phủ.
Đúng lúc đó, Phong cùng một đội cứu hộ của đồn biên phòng vừa đến nơi. Thấy My đang lao đi trong vô vọng, anh vội chạy tới, nắm chặt lấy tay cô.
"Cô đi đâu vậy? Nguy hiểm lắm!" anh quát lên, giọng anh lần đầu tiên trở nên gay gắt với cô.
"A-Chư! Em phải đi tìm A-Chư! Thằng bé bị lũ cuốn trôi rồi!" My khóc, cố gắng giằng tay ra khỏi tay anh.
"Tôi biết rồi!" Phong siết chặt tay cô hơn. "Nhưng cô không thể đi như vậy được! Cô ra đó chỉ làm mồi cho dòng nước thôi! Ở yên đây! Việc tìm kiếm cứ để chúng tôi lo!"
"Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì cả! Đây là mệnh lệnh!" Phong nhìn thẳng vào mắt cô, ánh mắt anh vừa nghiêm khắc, vừa chứa đựng một sự lo lắng không thể che giấu. "Tin tôi đi. Tôi nhất định sẽ đưa thằng bé trở về an toàn."
Sự quyết đoán và vững chãi trong giọng nói của anh khiến My bình tĩnh lại. Cô nhìn anh, người đàn ông đang mặc bộ quân phục ướt sũng, gương mặt lấm lem bùn đất nhưng ánh mắt thì sáng rực và đầy tin cậy. Cô biết, lúc này, anh không chỉ là người cô thương, mà còn là một người chỉ huy đang làm nhiệm vụ. Cô gật đầu, nước mắt vẫn giàn giụa.
Phong quay sang đội của mình. "Tất cả chia làm ba nhóm! Nhóm một đi dọc theo bờ suối về phía hạ lưu. Nhóm hai đi ngược lên phía thượng nguồn. Nhóm ba cùng tôi và trưởng bản đi vào khu rừng ven suối. Chú ý các bụi rậm, các hốc đá. Phải tìm thật kỹ! Tất cả bật đèn pin, giữ liên lạc qua bộ đàm. Xuất phát!"
Mệnh lệnh được ban ra dứt khoát. Những người lính nhanh chóng tỏa đi trong màn đêm. Phong nhìn My lần cuối. "Ở yên đây, đừng đi đâu cả."
Nói rồi, anh cùng nhóm của mình lao vào bóng tối, nơi dòng nước lũ vẫn đang gầm réo.
My đứng đó, nhìn theo những ánh đèn pin le lói, chập chờn rồi khuất dần sau những lùm cây. Cô đứng giữa màn đêm, giữa sự hoang tàn của cơn lũ, lòng cô rối như tơ vò. Cô vừa lo cho tính mạng của cậu học trò nhỏ, vừa lo cho sự an nguy của anh và những người lính. Cô chắp tay lại, cầu nguyện. Lần đầu tiên, cô cảm nhận được sự mong manh của sự sống và sự khắc nghiệt đến tàn nhẫn của mảnh đất này. Và cũng lần đầu tiên, cô nhận ra rằng, trái tim mình đã không chỉ còn thuộc về riêng mình nữa. Nó đã gửi gắm nơi người lính ấy, người đang vì sự bình yên của dân bản mà dấn thân vào nơi hiểm nguy.