Màn đêm buông xuống đặc quánh, nhuộm một màu đen kịt lên cảnh vật tan hoang sau cơn lũ. Tiếng gầm réo của dòng nước đã dịu đi, nhưng vẫn còn đó tiếng chảy xiết đầy đe dọa. Tại điểm trường, ánh đèn dầu leo lét soi tỏ những gương mặt khắc khổ, lo âu. Thảo My ngồi bên cạnh A-ma, nắm chặt lấy bàn tay gầy guộc, lạnh ngắt của người mẹ đang đau khổ. Cô không biết nói gì để an ủi, mọi lời nói lúc này đều trở nên vô nghĩa. Cô chỉ có thể ở bên cạnh, truyền cho A-ma một chút hơi ấm, một chút hy vọng mong manh.
Dân bản đã tập trung lại gần hết. Họ ngồi lặng lẽ, người thì nhìn ra hướng bờ suối, người thì chắp tay cầu nguyện theo cách riêng của mình. Không khí im lặng đến ngạt thở, chỉ thỉnh thoảng bị phá vỡ bởi tiếng nấc nghẹn của A-ma và tiếng rè rè từ chiếc bộ đàm mà một chiến sĩ trẻ để lại. Với họ, mỗi giây trôi qua dài như cả thế kỷ.
My cảm thấy mình không còn là một người ngoài cuộc. Nỗi sợ hãi và lo lắng của dân bản cũng chính là nỗi sợ hãi và lo lắng của cô. Trái tim cô như bị ai đó bóp nghẹt. Cô lo cho A-Chư, cậu học trò nhỏ bé, lanh lợi. Và cô lo cho anh. Hình ảnh Phong lao vào bóng tối, bóng lưng vững chãi nhưng cô độc giữa thiên nhiên hung dữ cứ ám ảnh lấy tâm trí cô. Cô nhận ra, sự an nguy của anh giờ đây lại quan trọng với cô đến nhường nào. Cô thấy mình thật vô dụng, chỉ có thể ngồi đây và chờ đợi trong bất lực.
Trong khi đó, cuộc tìm kiếm đang diễn ra vô cùng khẩn trương và nguy hiểm. Dưới ánh đèn pin lờ mờ, Phong dẫn đầu nhóm của mình men theo bờ suối. Con đường mòn ngày nào giờ đã biến mất, thay vào đó là một bãi bùn lầy lội, trơn trượt. Nhiều đoạn bờ suối đã bị sạt lở, tạo thành những cái bẫy chết người. Họ phải vừa đi vừa dùng gậy dò đường, vừa phải ngước nhìn lên sườn núi để đề phòng đất đá có thể đổ ập xuống bất cứ lúc nào.
Phong tỏ ra là một người chỉ huy dày dạn kinh nghiệm. Anh di chuyển nhanh nhẹn nhưng cực kỳ cẩn trọng. Đôi mắt anh lia khắp nơi, không bỏ qua bất cứ một bụi rậm, một hốc đá nào. Anh liên tục dùng bộ đàm để liên lạc, cập nhật tình hình và phối hợp với hai nhóm còn lại. Giọng anh qua bộ đàm vẫn bình tĩnh, đanh thép, truyền một sự tin tưởng cho các chiến sĩ đang căng mình làm nhiệm vụ.
"Tất cả chú ý! Nền đất rất yếu! Đi sát vào phía trong, tránh xa mép nước! Nhóm hai báo cáo vị trí!"
"Báo cáo thủ trưởng, nhóm hai đã đến khu vực thượng nguồn, chưa phát hiện dấu hiệu bất thường! Rõ!"
Thời gian trôi đi. Đêm càng lúc càng lạnh. Hy vọng cũng dần trở nên mong manh. Họ đã tìm thấy một chiếc dép của A-Chư bị mắc lại trên một cành cây cách bờ suối không xa. Tim mọi người như chùng xuống.
Phong đứng lặng, nhìn dòng nước đục ngầu. Hắn phải bình tĩnh. Hoảng loạn lúc này sẽ không giải quyết được gì. Anh cố gắng đặt mình vào vị trí của một đứa trẻ. Nếu bị dòng nước cuốn đi, nó sẽ cố gắng bám vào đâu? Nó sẽ bị kẹt lại ở chỗ nào? Anh hình dung ra con đường mà dòng lũ đã đi qua. Anh nhớ lại từng khúc cua, từng mỏm đá trên đoạn suối này.
Bất chợt, một ý nghĩ lóe lên trong đầu anh. Cách đây khoảng năm trăm mét về phía hạ lưu, có một mỏm đá lớn nhô ra, người dân trong bản hay gọi là "Mỏm đá Rùa". Phía dưới mỏm đá có một cái hốc khá sâu, có thể dòng nước đã không chảy xiết vào đó. Đó là tia hy vọng duy nhất.
"Nhóm một chú ý!" giọng Phong vang lên trong bộ đàm. "Tất cả di chuyển đến Mỏm đá Rùa! Tập trung tìm kiếm kỹ ở khu vực đó! Cẩn thận sạt lở!"
Anh dẫn đầu nhóm mình, gần như chạy bộ trên con đường trơn trượt. Tim anh đập thình thịch, không phải vì mệt, mà vì hồi hộp.
Đến nơi, ánh đèn pin của anh lia ngay vào phía dưới mỏm đá. Giữa đống cành cây và rác mà dòng lũ cuốn tới, anh chợt thấy một cái gì đó giống như một mảnh vải thổ cẩm.
"A-Chư!" anh hét lớn.
Không có tiếng trả lời. Chỉ có tiếng nước chảy.
Không một chút do dự, Phong buộc một đầu dây thừng vào một gốc cây chắc chắn, đầu còn lại quấn quanh người. "Tất cả ở trên yểm trợ! Tôi xuống dưới!"
Anh tụt xuống vách đá ẩm ướt. Nước vẫn còn ngập đến đầu gối anh. Anh tiến lại gần cái hốc đá. Anh gạt những cành cây ra. Và rồi, tim anh như ngừng lại một nhịp.
Trong hốc đá, A-Chư đang ngồi co ro, cả người ướt sũng và run lên vì lạnh. Cậu bé đã bị kẹt chân vào một khe đá, mặt mày tái mét vì sợ hãi, nhưng may mắn là vẫn còn tỉnh.
"A-Chư! Chú đây rồi!" Phong vội vàng nói, giọng anh lạc đi vì mừng rỡ.
Cậu bé nhìn thấy anh, đôi mắt to tròn mở lớn, rồi òa lên khóc nức nở. Phong vội cởi chiếc áo khoác của mình, quấn chặt lấy người cậu bé. Anh cẩn thận gỡ cái chân bị kẹt của A-Chư ra. May mắn là chỉ bị sưng và trầy xước.
"Không sao rồi. Có chú đây rồi. Mọi chuyện ổn rồi." Anh ôm lấy cậu bé, vỗ về tấm lưng nhỏ đang run rẩy. Anh dùng bộ đàm, cố gắng giữ cho giọng mình không run. "Báo cáo tất cả các nhóm! Đã tìm thấy cháu bé ở Mỏm đá Rùa! Cháu bé an toàn! Lặp lại, đã tìm thấy, an toàn! Chuẩn bị rút quân!"
Tin tức nhanh chóng được truyền về điểm trường. Khi nghe tiếng rè rè từ bộ đàm báo tin đã tìm thấy A-Chư an toàn, Thảo My bật khóc. Cô khóc nức nở như một đứa trẻ, những giọt nước mắt của sự mừng rỡ, hạnh phúc và nhẹ nhõm tột cùng. A-ma và cả dân bản cũng vỡ òa trong niềm vui, họ ôm lấy nhau, miệng không ngừng cảm ơn trời đất, cảm ơn bộ đội.
Nửa tiếng sau, đoàn người của Phong trở về. Phong đi đầu, trên lưng anh là A-Chư đang được quấn chặt trong chiếc áo lính. Gương mặt người chỉ huy lấm lem bùn đất, quần áo ướt sũng, trông anh vô cùng mệt mỏi nhưng đôi mắt thì sáng lên một niềm vui và sự nhẹ nhõm.
A-ma lao tới, ôm chầm lấy đứa con trai của mình. Tiếng khóc, tiếng cười, tiếng cảm ơn hòa lẫn vào nhau, tạo nên một khung cảnh vô cùng cảm động.
Giữa sự hỗn loạn và vui mừng đó, ánh mắt Phong tìm kiếm một bóng hình. Anh thấy My đang đứng ở phía xa, gương mặt đẫm nước mắt nhưng đang mỉm cười nhìn anh. Ánh mắt họ gặp nhau. Không cần một lời nói nào cả. Anh khẽ gật đầu với cô, một cái gật đầu thay cho lời nói "mọi chuyện ổn rồi". Cô cũng gật đầu đáp lại, một cái gật đầu thay cho lời cảm ơn, sự khâm phục và cả một tình yêu thương không thể diễn tả thành lời.
Cơn lũ dữ đã đi qua. Nó mang đến sự sợ hãi, lo âu, nhưng nó cũng cuốn đi tất cả những ngượng ngùng, e ấp. Nó để lại một sự thật không thể chối cãi, một sự gắn kết sâu sắc giữa những con người trên miền đá này. Và trong tim cô giáo trẻ, hình ảnh người lính biên phòng trở về từ màn đêm, gánh trên vai sự sống và bình yên, đã trở thành hình ảnh đẹp đẽ và vững chãi nhất.