hoa nở muộn

Chương 3: Những ngày mưa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những ngày đầu mùa hạ ở làng quê thường có những cơn mưa bất chợt, kéo dài hàng giờ, đôi khi cả buổi chiều. Minh Châu chưa kịp quen với nhịp sống chậm rãi và khí hậu nơi đây, nên khi cơn mưa đầu tiên đổ xuống, cô vừa bối rối vừa thấy thích thú.

Sáng hôm ấy, trời xám xịt, mưa lất phất rơi trên mái ngói. Minh Châu bước ra khỏi phòng trọ, tay cầm chiếc ô nhỏ mà cô mang theo từ thành phố. Mùi hương đất ẩm và cỏ cây trộn lẫn vào nhau khiến cô thấy đầu óc nhẹ nhõm, như trút bỏ mọi căng thẳng của những năm tháng ở thành phố.

Khi đến quán cà phê ven hồ, Minh Châu thấy Lục Tường đã đứng sẵn dưới mái hiên, áo khoác ướt sũng nhưng vẻ mặt vẫn bình thản. Anh nhìn cô, nụ cười mơ hồ hiện lên.

“Mưa rồi, nhưng công việc không dừng lại đâu,” anh nói, giọng bình thản nhưng chứa chút hài hước.

Minh Châu cười, đặt chiếc ô lên giá, rồi bước vào quán. Mưa rơi trên hồ tạo thành những vòng tròn sóng lăn tăn, ánh sáng phản chiếu lung linh, đẹp như một bức tranh thủy mặc. Cô ngồi xuống, mắt chăm chú nhìn Lục Tường đang sắp xếp lại các dụng cụ chuẩn bị cho lễ hội.

“Ngày mưa thế này, khách ít nhưng công việc nhiều hơn,” Lục Tường nói, vừa cầm thước đo khoảng cách để treo đèn lồng, vừa dõi theo Minh Châu.

“Cậu đã quen với mưa nơi này chưa?” cô hỏi, tò mò.

Anh nhún vai: “Quen rồi… nhưng mưa lúc nào cũng khiến người ta suy nghĩ nhiều. Mình thích nó, vì mỗi cơn mưa mang đến sự yên tĩnh và cơ hội để quan sát mọi thứ xung quanh.”

Minh Châu im lặng, cảm nhận lời nói ấy vừa bình dị vừa sâu sắc. Cô nhận ra rằng, Lục Tường không chỉ trầm lặng mà còn tinh tế trong việc quan sát cuộc sống, điều mà cô từng bỏ qua khi sống giữa thành phố ồn ào.

Cả ngày hôm ấy, họ cùng nhau sắp xếp bàn ghế, trang trí gian hàng, treo đèn lồng và chuẩn bị sân khấu cho lễ hội. Mưa rơi từng hạt nặng, ướt đẫm quần áo, nhưng cả hai đều không để bị phân tâm. Đôi khi, Minh Châu nhìn Lục Tường cúi xuống nhặt những chiếc lá rơi trên sân khấu, thấy tim mình lạ lùng thổn thức.

“Cẩn thận kẻo trượt,” Minh Châu nhắc, khi thấy anh bước trên bậc thang dựng đèn lồng.

Anh cười nhẹ, “Yên tâm, mình biết mình đang làm gì.”

Khoảnh khắc ấy, Minh Châu nhận ra sự tin tưởng âm thầm mà cô dành cho anh. Dù chỉ là những hành động nhỏ, nhưng chúng khiến cô cảm thấy an tâm, một cảm giác mà cô hiếm khi tìm thấy giữa thành phố đông đúc.

Buổi chiều, cơn mưa nặng hạt hơn, những cơn gió thổi mạnh làm mái hiên quán rung rinh. Minh Châu ngồi trong quán, nhìn ra ngoài, thấy các cánh sen đang khẽ đong đưa theo gió. Những bông hoa sen mưa ướt nhưng vẫn kiêu hãnh nở rộ, khiến cô liên tưởng đến chính bản thân mình – yếu đuối nhưng cần mạnh mẽ để sống tiếp.

Lục Tường bước đến, mang theo khay trà nóng. Anh đặt trước mặt cô một tách trà, hơi bốc khói, mùi thảo mộc lan tỏa.

“Uống đi, mưa lạnh lắm,” anh nói, giọng trầm nhưng dịu dàng.

Minh Châu nhận tách trà, cảm nhận hơi ấm lan tỏa. Cô chợt nhận ra, những ngày mưa này lại trở nên thú vị hơn khi có anh bên cạnh.

“Cậu có bao giờ cảm thấy cô đơn không?” cô hỏi, giọng khe khẽ, như sợ làm gián đoạn khoảnh khắc yên bình.

Anh nhìn ra hồ, im lặng một lúc. “Có chứ… nhưng quen sống một mình sẽ khiến người ta thích nghi. Cô đơn không hẳn là nỗi đau, mà là khoảng thời gian để nhận ra điều gì quan trọng với mình.”

Minh Châu im lặng, ngắm nhìn anh. Cô hiểu rằng, Lục Tường từng trải qua nhiều mất mát, và chính nỗi cô đơn ấy đã rèn nên con người trầm lặng nhưng sâu sắc của anh. Cô cảm thấy trái tim mình mềm ra, muốn được ở bên anh nhiều hơn, nhưng vẫn chưa dám thổ lộ.

Ngày thứ hai của cơn mưa, họ tiếp tục chuẩn bị lễ hội. Những người dân trong làng bắt đầu tham gia, mang theo hoa sen, đèn lồng, và các sản phẩm thủ công. Không khí quán cà phê trở nên nhộn nhịp hơn, nhưng vẫn giữ được sự ấm áp và gần gũi. Minh Châu bắt chuyện với mọi người, nhận ra sự thân thiện và gắn kết của cộng đồng làng quê, một điều mà cô đã quên mất sau nhiều năm sống ở thành phố.

Lục Tường đứng bên cạnh, quan sát cô, ánh mắt lấp lánh sự quan tâm. Anh giúp cô treo đèn lồng, nhắc nhở cách đặt các bàn ghế, và đôi khi im lặng, chỉ đơn giản là ở bên. Minh Châu bắt đầu cảm nhận sự yên bình mà cô chưa từng tìm thấy ở thành phố.

Buổi tối, khi mưa tạnh, họ đứng trên bờ hồ, nhìn những bông sen còn vương giọt nước. Minh Châu nhắm mắt, hít thật sâu, cảm nhận sự thanh thản lan tỏa. Lục Tường đứng bên cạnh, đưa tay che mái tóc cô khỏi gió. Khoảnh khắc ấy không lời, nhưng đầy ắp tình cảm.

Cô tự nhủ: “Những ngày mưa này… dường như đang giúp trái tim mình mở ra một chút. Có lẽ, mình sẽ tìm thấy điều gì đó thật sự quan trọng nơi đây.”

Ngày hôm sau, cơn mưa kéo dài hơn, khiến công việc chuẩn bị lễ hội bị chậm lại. Nhưng Minh Châu và Lục Tường không nản lòng. Họ học cách phối hợp nhịp nhàng hơn, từng động tác, từng lời nói đều thể hiện sự gắn kết và tin tưởng lẫn nhau. Mỗi lần cười cùng nhau, hoặc lặng lẽ giúp đỡ trong công việc, cả hai lại cảm nhận sự gần gũi ngày càng tăng.

Minh Châu bắt đầu nhận ra, ngoài việc chuẩn bị lễ hội, những ngày mưa này còn là cơ hội để cô hiểu rõ Lục Tường – con người trầm lặng nhưng chu đáo, từng trải nhưng vẫn tin vào những điều tốt đẹp. Cô cảm nhận được rằng, tình cảm dành cho anh không còn là ký ức tuổi thơ, mà đang dần trở thành một thứ tình cảm trưởng thành, âm thầm và bền bỉ.

Đêm cuối cùng của cơn mưa, khi họ hoàn tất phần lớn công việc trang trí, Minh Châu đứng bên hồ, nhìn ra những bông sen lung linh dưới ánh đèn. Lục Tường đến bên, nở nụ cười hiền:

“Ngày mai sẽ đẹp hơn, mọi thứ sẽ hoàn hảo cho lễ hội.”

Cô quay lại nhìn anh, đôi mắt lấp lánh, nụ cười nhẹ nhưng đầy ý nghĩa: “Ừ… và mình sẽ cùng nhau tận hưởng khoảnh khắc ấy.”

Trong lòng Minh Châu, những ngày mưa không còn đơn thuần là trời đất xám xịt nữa. Chúng trở thành những ngày đánh dấu sự thay đổi, sự gắn kết âm thầm nhưng chắc chắn giữa hai con người, mở ra một chương mới – chương của tình cảm nảy nở, dịu dàng nhưng đầy ắp cảm xúc, nơi hoa sen nở muộn và trái tim bắt đầu rung động.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×