hoa nở muộn

Chương 4: Ký ức buồn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, trời vẫn còn u ám sau những cơn mưa kéo dài. Những giọt nước lăn dài trên mái ngói, rơi xuống hồ sen, tạo nên những vòng tròn sóng nhè nhẹ. Minh Châu ngồi bên cửa sổ phòng trọ, tay cầm tách trà còn hơi bốc khói, nhìn ra ngoài mà lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Những ngày ở làng, bên cạnh Lục Tường, nhìn cảnh vật bình yên, cô bắt đầu đối diện với những ký ức mà mình từng cố gắng quên đi. Thành phố, công việc, tình cảm cũ… tất cả như một cuốn phim quay chậm, tràn ngập trong tâm trí cô.

Cô nhớ đến chiến dịch quảng cáo lớn nhất của mình, dự án mà cô đặt tất cả tâm huyết. Cô đã hy vọng nó sẽ là bước ngoặt để khẳng định năng lực, nhưng kết quả lại thất bại thảm hại. Sếp trách móc, đồng nghiệp xa lánh, còn người yêu cũ – người cô từng nghĩ sẽ đồng hành cùng mình – cũng bỏ đi mà không một lời giải thích.

Những ngày đó, cô cảm giác như cả thế giới quay lưng lại với mình. Cô đã từng nghĩ mình mạnh mẽ, có thể đối mặt với tất cả, nhưng thực ra, cô chỉ là một cô gái nhỏ bé, lạc lõng giữa dòng đời xô bồ.

Minh Châu nhắm mắt, thở dài. “Mình đã quá mải mê chạy theo thành phố, chạy theo những ước mơ xa vời mà quên mất chính bản thân,” cô tự nhủ. Những nỗi đau ngày cũ trỗi dậy, khiến cô vừa sợ hãi vừa day dứt.

Cô đứng lên, bước ra hồ sen bên quán cà phê. Những cánh sen vẫn vươn mình trong mưa, lung linh như những ánh sáng nhỏ nhoi, nhưng kiêu hãnh. Minh Châu khẽ cúi xuống, chạm vào mặt nước, thấy hình ảnh bản thân phản chiếu. Trong mắt cô, ngoài mưa và sen, còn là hình ảnh một cô gái vừa mạnh mẽ, vừa dễ tổn thương.

Lục Tường đứng gần đó, nhìn cô im lặng. Anh không chen vào thế giới riêng của cô, nhưng sự hiện diện âm thầm ấy lại khiến Minh Châu cảm thấy an toàn. Một cảm giác mà cô chưa từng cảm nhận trong suốt những năm tháng đầy biến động ở thành phố.

“Em suy nghĩ gì vậy?” giọng anh nhẹ nhàng, trầm ấm.

Minh Châu quay lại, giật mình. Cô mỉm cười, nhưng nụ cười ấy hơi buồn: “Chỉ là… nghĩ về quá khứ thôi.”

Anh không hỏi thêm, chỉ lặng lẽ đứng bên, đưa cho cô chiếc áo khoác mỏng. “Mưa lạnh mà,” anh nói, ánh mắt dịu dàng.

Cô nhận áo, lòng bỗng thấy ấm áp. Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm mái tóc cô bay bay, và lần đầu tiên, Minh Châu thấy rằng, dù ký ức cũ vẫn còn đau đớn, nhưng có một người sẵn sàng đứng bên cô, không phán xét, không trách móc, chỉ đơn giản là quan tâm.

Buổi trưa, cô quyết định dọn lại một số vật dụng cho lễ hội. Trong lúc làm việc, Minh Châu nhớ lại những buổi học trung học với Lục Tường, những lần cãi nhau về chuyện nhỏ nhặt nhưng sau đó lại cười vui bên nhau. Cô nhận ra, dù đã xa cách bảy năm, tình bạn ấy chưa bao giờ phai nhạt. Và giờ đây, cùng làm việc chung, những ký ức đẹp đan xen với hiện tại, khiến cô cảm thấy trái tim mình mềm hơn, dễ rung động hơn.

Nhưng cùng với những ký ức đẹp là những vết thương cũ. Cô nhớ người yêu cũ, nhớ những lời hứa hẹn chưa thực hiện, nhớ cả những giấc mơ từng bị đánh mất. Cảm giác thất bại, cô đơn và hụt hẫng trỗi dậy, khiến cô không khỏi rùng mình.

Lục Tường, đứng bên cạnh, như cảm nhận được sự bất an trong cô. Anh không vội vàng hỏi, không vội vàng an ủi. Chỉ lặng lẽ hỗ trợ cô trong công việc, đưa những vật dụng nặng, chỉnh lại từng chi tiết, cho đến khi công việc tạm hoàn tất.

Khi mọi thứ tạm ổn, họ ngồi bên bờ hồ, nhìn những cánh sen vẫn rung rinh trong mưa. Minh Châu thở dài, rồi thốt lên: “Có lẽ mình đã quên mất cách sống chậm, quên mất cách để thấy niềm vui trong những điều nhỏ nhặt.”

Anh nhìn cô, ánh mắt trầm lắng: “Quá khứ đã qua. Quan trọng là hiện tại. Em đang đứng ở đây, giữa bầu trời, hồ sen, và có những người thực sự quan tâm. Chỉ cần biết nhìn nhận và trân trọng, mọi thứ sẽ khác.”

Minh Châu im lặng, lắng nghe. Lời nói của anh giản dị mà sâu sắc, như thấm vào từng ngóc ngách trong lòng cô. Cô nhận ra, dù ký ức cũ vẫn còn, nhưng có một con đường mới đang mở ra trước mắt, nơi cô có thể bắt đầu lại.

Buổi chiều, mưa tạnh hẳn, bầu trời nhạt dần những vệt xám, ánh sáng dịu dàng chiếu qua những tầng mây, làm mặt hồ phản chiếu màu sắc lung linh. Minh Châu đứng lên, bước ra hồ sen, cảm nhận sự yên bình lan tỏa khắp cơ thể. Cô nhìn Lục Tường, thấy anh cũng đang nhìn ra hồ, đôi mắt lấp lánh như muốn nói điều gì đó nhưng chưa dám.

Trong lòng Minh Châu, một cảm giác mới xuất hiện. Không còn sợ hãi, không còn hoang mang. Chỉ còn sự ấm áp và niềm tin rằng, dù quá khứ có đau đớn đến đâu, vẫn có thể tìm thấy hạnh phúc, vẫn có thể mở lòng và trao đi tình cảm.

Ngày hôm ấy kết thúc khi hoàng hôn buông xuống, hồ sen lung linh ánh đỏ, vàng, và những giọt nước cuối cùng rơi trên lá. Minh Châu trở về phòng trọ, viết nhật ký. Cô ghi lại tất cả – nỗi đau cũ, những suy nghĩ về hiện tại, và cả cảm giác dần mở lòng với Lục Tường.

Cô mỉm cười khi ký xong, đặt bút xuống. “Có lẽ, ký ức buồn không phải để níu kéo, mà là để dạy mình cách trân trọng hiện tại. Và ở đây, mình đang học được điều đó.”

Trong bầu không khí yên bình của làng, Minh Châu cảm nhận được sự thay đổi bên trong mình. Những ngày mưa không còn chỉ là những cơn mưa đơn thuần nữa. Chúng trở thành những ngày đánh dấu bước ngoặt, giúp cô hiểu rõ hơn về bản thân, về quá khứ, và cả về người đứng bên cạnh – Lục Tường, người mà cô chưa từng nghĩ sẽ có ảnh hưởng lớn đến trái tim mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×