hoa nở muộn

Chương 5: Bước chân gần hơn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày mới ở làng bắt đầu với ánh nắng nhạt xuyên qua lớp sương mỏng còn sót lại từ cơn mưa đêm qua. Minh Châu thức dậy sớm hơn mọi ngày, cảm giác trong lòng lạ lùng, vừa háo hức vừa bâng khuâng. Cô nhanh chóng chuẩn bị cho buổi sáng bên quán cà phê ven hồ – nơi cô và Lục Tường đã bắt đầu những ngày làm việc chuẩn bị lễ hội.

Khi đến quán, Minh Châu thấy Lục Tường đang đứng bên bờ hồ, nhìn những bông sen đầu mùa rung rinh theo gió. Ánh mắt anh trầm lặng nhưng chứa đầy sự quan sát, như đang ghi nhớ từng chi tiết của không gian quen thuộc này. Khi nhìn thấy cô, anh nở một nụ cười nhẹ, khiến lòng Minh Châu bỗng rung lên một cảm giác khó tả.

“Chào buổi sáng,” anh nói, giọng trầm nhưng ấm áp.

“Chào buổi sáng,” cô đáp, mỉm cười, cảm giác bâng khuâng vẫn còn quanh mình.

Buổi sáng hôm ấy, họ tiếp tục công việc trang trí lễ hội. Minh Châu treo những chiếc đèn lồng màu đỏ và vàng, còn Lục Tường hướng dẫn cô cách đặt từng chiếc bàn, từng chi tiết nhỏ sao cho hài hòa. Khi hai người đứng cạnh nhau, đôi khi tay họ chạm nhẹ nhau khi trao đổi vật dụng. Mỗi lần như vậy, một luồng cảm giác âm thầm chạy qua, khiến cả hai rùng mình nhưng không ai nói gì.

“Cậu biết không,” Minh Châu nói, giọng nhẹ nhàng, “những ngày ở đây, gần cậu… mình cảm thấy yên tâm lạ thường.”

Lục Tường liếc nhìn cô, ánh mắt ấm áp: “Mình cũng vậy. Có lẽ, nơi này, nơi lễ hội… khiến mọi thứ trở nên khác. Người ta dễ nhận ra điều quan trọng hơn.”

Cả hai cùng im lặng, chỉ nghe tiếng gió thổi qua lá sen và tiếng nước hồ lăn tăn. Sự yên tĩnh ấy không gượng ép, mà lại khiến họ cảm nhận rõ ràng sự gần gũi đang dần hình thành.

Buổi trưa, họ cùng nhau ăn bữa cơm giản dị bên quán cà phê. Minh Châu nhìn Lục Tường vừa ăn vừa quan sát các công việc xung quanh, cảm thấy hình ảnh anh thật chu đáo và ấm áp. Trong lúc trò chuyện, cô bắt đầu kể về những ngày tháng ở thành phố – những thất bại, những lo lắng, và cả những nỗi cô đơn mà cô từng trải qua.

Anh lắng nghe, im lặng, đôi khi chỉ gật đầu hoặc nhấp một ngụm trà. Nhưng chính sự im lặng ấy lại khiến cô cảm thấy được an ủi. Không cần lời nói quá nhiều, chỉ cần sự hiện diện chân thành, cô đã cảm nhận được tình cảm âm thầm mà anh dành cho mình.

Buổi chiều, họ ra hồ sen để chuẩn bị phần trang trí ngoài trời. Những cánh sen vừa nở, hòa cùng ánh nắng nhẹ và gió, tạo nên một cảnh tượng lung linh, khiến trái tim Minh Châu dâng lên cảm giác lãng mạn. Khi Lục Tường cúi xuống nhặt một bông sen rơi, Minh Châu vô tình chạm tay vào tay anh. Cả hai rùng mình, ánh mắt gặp nhau trong vài giây, rồi nhanh chóng rút lại. Khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đủ để cả hai cảm nhận sự rung động mới mẻ, khác hẳn với tình bạn thuở nhỏ.

“Em… hôm nay thấy không khí lễ hội đẹp hơn hẳn,” Minh Châu nói, giọng hơi lúng túng, cố gắng kéo sự chú ý khỏi khoảnh khắc vừa xảy ra.

“Ừ… nhưng mọi thứ sẽ còn đẹp hơn nếu chúng ta làm cùng nhau,” Lục Tường đáp, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, nhưng vẫn giữ vẻ bình thản bên ngoài.

Những ngày sau đó, Minh Châu và Lục Tường càng gắn bó hơn. Họ cùng nhau kiểm tra từng gian hàng, treo đèn lồng, sắp xếp hoa sen, và chuẩn bị các chi tiết nhỏ cho lễ hội. Mỗi lần làm việc chung, họ bắt đầu hiểu rõ thói quen và sở thích của nhau. Minh Châu nhận ra mình thích cách anh quan sát mọi thứ tỉ mỉ, còn Lục Tường cũng học được cách linh hoạt hơn từ Minh Châu.

Một buổi chiều, sau khi hoàn tất phần lớn công việc, họ ngồi bên bờ hồ, nhìn những cánh sen lung linh dưới ánh hoàng hôn. Minh Châu khẽ thở dài, cảm giác trong lòng vừa nhẹ nhõm vừa bâng khuâng.

“Cậu biết không,” cô nói, giọng dịu dàng, “mình chưa từng nghĩ rằng, mình sẽ tìm thấy sự yên bình và vui vẻ ở nơi này… và bên cậu.”

Anh nhìn cô, đôi mắt sáng lên, nhưng vẫn giữ vẻ trầm lặng: “Cũng giống như em, mình chưa từng nghĩ sẽ gặp lại người quan trọng như vậy… và giờ, mọi thứ đang dần trở nên khác.”

Khoảnh khắc ấy, cả hai im lặng, chỉ nghe tiếng nước vỗ nhẹ vào bờ, tiếng gió xào xạc qua lá sen. Không cần lời nói, họ đều hiểu rằng, tình cảm đang âm thầm lớn lên giữa họ – nhẹ nhàng nhưng sâu sắc, như những bông hoa sen nở muộn.

Buổi tối, khi trở về phòng trọ, Minh Châu ngồi bên cửa sổ viết nhật ký. Cô ghi lại tất cả – cảm giác an yên khi bên Lục Tường, những khoảnh khắc rung động nhẹ, và cả nhận thức rằng trái tim mình đang thay đổi.

“Có lẽ… mình đã bắt đầu thích cậu thật sự,” cô viết, lòng bồi hồi.

Trong lòng cô, một niềm tin mới xuất hiện. Dù lễ hội còn nhiều việc phải làm, dù quá khứ vẫn còn đau đớn, Minh Châu biết rằng, cô không còn đơn độc. Bên cạnh cô là Lục Tường – người bạn, người đồng hành, và có lẽ, là người đặc biệt mà trái tim cô đang dần mở ra.

Ngày hôm sau, họ tiếp tục công việc chuẩn bị lễ hội. Mỗi bước chân, mỗi hành động đều trở nên gần gũi hơn. Những cử chỉ nhỏ – trao đèn lồng, giúp nhấc vật dụng, hay chỉ đơn giản là đứng bên nhau nhìn bầu trời – đều mang theo sự dịu dàng âm thầm, khiến cả hai nhận ra rằng, tình cảm giữa họ đã bước qua ranh giới của tình bạn.

Và thế, những bước chân đầu tiên dẫn đến tình yêu thật sự đã được đặt ra – nhẹ nhàng, âm thầm, nhưng chắc chắn, giống như hoa sen nở muộn, chậm rãi nhưng kiêu hãnh và đẹp đẽ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×