hoa nở trên mộ tình

Chương 2: Chiếu Chỉ Ban Hôn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tuyết đã ngừng rơi, nhưng gió Bắc vẫn quất rát mặt người.

Trên con đường từ biên ải về kinh thành, Tạ Lăng Vân ngồi trong xe ngựa, mảnh trâm bạc của cha vẫn đeo bên cổ, thỉnh thoảng ánh lên tia sáng lạnh như sương. Mỗi lần xe xóc nảy, tim nàng cũng đau theo nhịp ấy — như thể mỗi bánh xe lăn là một nhát dao khứa vào ký ức.

Ba ngày trước, thành Bắc Lăng sụp đổ. Cha nàng, Tạ Thừa An, tử trận. Quân triều rút lui trong thảm bại.

Ba ngày qua, nàng sống như cái bóng, giữa mùi thuốc và khói cháy còn vương trên tóc.

Trong đêm cuối cùng ở doanh trại Cảnh Dật, nàng chỉ nói một câu:

“Một ngày nào đó, ta sẽ khiến kẻ phản bội cha ta phải quỳ trước mộ ông.”

Cảnh Dật nhìn nàng thật lâu, không nói gì. Hắn chỉ gật đầu, như thể trong ánh mắt ấy đã chứa lời hứa không cần thốt ra.

Nay, xe ngựa lăn bánh giữa con đường phủ tuyết dẫn vào kinh thành. Trời sáng dần, mặt trời vàng nhạt trồi lên từ dãy núi xa. Nàng khẽ vén rèm, nhìn thấy tường thành cao sừng sững, cờ ngự xí gió phần phật.

Kinh thành Trường An — phồn hoa nhất thiên hạ, cũng là nơi máu lạnh nhất dưới bầu trời này.

Khi xe dừng lại ở cổng thành, một viên nội thị đến đón.

“Cô nương, bệ hạ có chỉ – mời người nhập cung ngay sáng nay. Hoàng đế muốn gặp người.”

Tạ Lăng Vân ngạc nhiên.

“Gặp ta?”

“Phải. Bệ hạ nói, cô nương là người duy nhất còn sống sót từ biên ải Bắc Lăng. Có điều… sau đó sẽ có chiếu chỉ ban xuống.”

Viên nội thị cúi đầu, giọng khẽ như gió. “Xin cô nương chuẩn bị tâm lý.”

Tạ Lăng Vân khẽ gật, tim nàng đập mạnh một nhịp.

Cảnh Dật — Vương gia thống lĩnh quân bắc — là người cứu nàng.

Nhưng Lâm Triệt, đương kim hoàng đế, mới là người nắm quyền sinh sát.

Và nàng, chỉ là một quân cờ nhỏ giữa bàn cờ triều chính.

Điện Thiên Hòa hôm ấy lạnh lẽo khác thường.

Lâm Triệt ngồi trên long tọa cao nhất, áo hoàng bào thêu rồng uốn lượn, ánh nhìn sắc bén như gươm. Dưới ánh sáng vàng nhạt, khuôn mặt hắn như tượng điêu khắc – tuấn mỹ mà lạnh lùng, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Khi Tạ Lăng Vân được dẫn vào, nàng quỳ xuống, áo trắng dính bụi tuyết, mái tóc đen buông dài.

“Thần nữ Tạ Lăng Vân, bái kiến Hoàng thượng.”

Âm thanh trong điện vang vọng. Nàng cúi đầu, nhưng vẫn cảm nhận rõ ánh mắt từ trên cao chiếu xuống – nặng nề, lạnh buốt, soi thấu cả linh hồn.

“Ngươi là con gái Tạ Thừa An?” – giọng nói vang lên, trầm thấp, khàn nhẹ như tiếng gió rít qua đỉnh núi.

“Thần nữ đúng vậy.”

“Ngươi có biết, Tạ Thừa An tướng quân đã để mất Bắc Lăng thành, khiến binh sĩ chết hơn bảy vạn?”

Giọng hắn không cao, nhưng từng chữ như dao khía lên tim.

Tạ Lăng Vân ngẩng đầu, đôi mắt đen thẳm.

“Phụ thân thần nữ đã chết đứng trên tường thành, không lùi một bước. Nếu Hoàng thượng muốn người chịu tội, vậy xin lấy đầu thần nữ, thay cho cha.”

Cả điện lặng đi. Chỉ còn tiếng gió thổi nhẹ qua song cửa.

Lâm Triệt nhướng mày, ánh mắt thoáng lóe lên tia khó hiểu.

Người con gái trước mặt hắn – gương mặt thanh tú, làn da trắng nhợt vì mệt mỏi, nhưng ánh mắt lại trong suốt đến kỳ lạ. Không có sợ hãi, chỉ có kiên định.

“Ngươi… không sợ chết?”

Nàng cúi đầu, khẽ nói:

“Thần nữ sợ. Nhưng nếu cái chết có thể giữ lại danh dự cho Tạ gia, thần nữ không lùi.”

Một lát sau, hoàng đế khẽ nhếch môi. Nụ cười ấy khiến người ta không phân biệt nổi là giễu cợt hay tán thưởng.

“Trung nghĩa có thừa. Nhưng… trung mà ngu, cũng chỉ là phế vật.”

Hắn đứng dậy, chậm rãi bước xuống bậc điện. Tiếng giày vàng chạm nền đá phát ra tiếng vang lạnh lẽo.

Khi dừng lại trước mặt nàng, hắn cúi người xuống, giọng gần như thì thầm:

“Ngươi nói, nếu ta muốn người chịu tội, sẽ dâng đầu mình thay cho cha?”

“Phải.”

“Vậy nếu trẫm muốn ngươi… làm phi tần của trẫm, để chuộc tội cho Tạ gia, ngươi có dám không?”

Tạ Lăng Vân giật mình, toàn thân lạnh toát.

Mắt nàng mở to, ngước nhìn người trước mặt.

Hắn ở rất gần – gần đến mức nàng có thể thấy rõ hàng mi dài phủ bóng trên đôi mắt sâu không đáy, và vết sẹo mảnh nơi khóe môi, như dấu vết của chiến trường.

“Hoàng… Hoàng thượng…”

“Trả lời.” – Giọng hắn trầm xuống, không giận, cũng không dịu.

Một câu hỏi, nhưng lại mang mệnh lệnh tuyệt đối của đấng quân vương.

Tạ Lăng Vân im lặng hồi lâu. Nàng hiểu – nếu nàng từ chối, Tạ gia sẽ bị kết tội phản nghịch, dòng họ chém đầu, tên cha nàng bị bêu ngoài cổng thành.

Nếu đồng ý… nàng sẽ bước vào chốn thâm cung, nơi người ta gọi là thiên đường của quyền lực, nhưng lại là địa ngục của những linh hồn.

Cuối cùng, nàng khẽ cúi đầu.

“Thần nữ tuân chỉ.”

Lâm Triệt nhìn nàng thật lâu.

Không ai biết trong đôi mắt ấy đang ẩn chứa điều gì – thương hại, hay toan tính.

Hắn khẽ phất tay.

“Truyền chỉ – sắc phong Tạ Lăng Vân làm Chiêu Phi, nhập cung ba ngày sau.”

Tiếng thái giám cất cao:

“Tuân chỉ!”

Tạ Lăng Vân vẫn quỳ, nhưng tim như ngừng đập. Từng tiếng hô vang dội khắp đại điện, như tiếng búa nện vào đá, khắc lên số phận nàng dòng chữ không thể xóa: phi tần của hoàng đế.

Trời chiều, gió thổi qua hành lang dài của cung Tuyên Hoa, làm lay động hàng chuông đồng treo dưới mái hiên. Tạ Lăng Vân đứng nhìn hồ sen đã đóng băng, lòng trống rỗng.

Nàng đã từng mơ về hôn lễ của mình – sẽ là người mình yêu, có hoa đào rơi, có tiếng tiêu khẽ ngân.

Nhưng giờ, lễ cưới của nàng lại là lệnh của một thánh chỉ.

Một cuộc hôn nhân không có tình yêu, chỉ có nghĩa vụ và quyền lực.

Phía xa, bóng Cảnh Dật bước tới, áo choàng đen phấp phới.

“Cô nương…” – giọng hắn khàn khàn. “Ta nghe tin bệ hạ đã ban chỉ. Ngươi... thật sự chấp nhận sao?”

Tạ Lăng Vân quay lại. Nàng nhìn hắn, mắt bình lặng như hồ nước mùa đông.

“Ta không có lựa chọn nào khác. Nếu ta chết, cha ta bị kết tội. Nếu ta sống, ít nhất có thể tìm ra ai là kẻ đã phản bội Tạ gia.”

Cảnh Dật im lặng, rồi bước tới, ánh nhìn sâu sắc:

“Hoàng cung không phải nơi cho người yếu đuối. Một khi đã bước vào, không còn lối ra.”

“Ta biết.” – Nàng khẽ cười, nụ cười nhẹ đến mức gần như trong suốt. “Nhưng ta thà bước vào, còn hơn nhìn danh dự Tạ gia mục rữa.”

Một làn gió thổi qua, tuyết bay tán loạn. Nàng ngẩng đầu, ánh mắt hướng về phía xa, nơi cờ vàng trên nóc điện vẫn tung bay.

“Ngươi sẽ không can ngăn ta chứ, Cảnh Dật?”

Hắn đáp khẽ, ánh mắt lạnh băng:

“Không. Nhưng nếu có ngày ngươi không còn đường lui… ta sẽ đón ngươi ra.”

Tạ Lăng Vân khẽ mỉm cười. “Hy vọng ngày đó sẽ không đến.”

Ba ngày sau.

Tiếng trống lễ vang khắp kinh thành.

Chiếu chỉ ban hôn được tuyên giữa quảng trường trước cung. Người dân ùa ra xem, ai cũng xôn xao:

“Tạ gia mới mất biên thành, con gái lại được phong làm phi!”

“Nghe nói nàng ấy tuyệt sắc, lại gan dạ hơn người.”

“Hay là hoàng đế muốn dùng hôn nhân để trấn an lòng dân?”

Trong tiếng bàn tán, Tạ Lăng Vân khoác áo cưới đỏ thẫm, ngồi yên trong kiệu phượng.

Nàng nhìn ra ngoài qua tấm rèm đỏ mỏng – những dải lụa bay lả tả như máu.

Phía trước là cung điện vàng rực, xa hoa đến lạnh lẽo.

Bỗng nhiên, nàng nhớ đến ánh mắt của cha trước lúc chết, nhớ đến lời hứa bên bờ suối tuyết: “Hãy sống.”

Nàng khẽ nhắm mắt, hít sâu, thì thầm trong lòng:

“Phụ thân, Vân nhi đã sống. Và Vân nhi sẽ khiến họ phải trả giá.”

Tiếng chiêng vang, cửa cung mở ra.

Kiệu phượng dừng trước điện Kim Loan.

Thái giám cất cao giọng:

“Chiêu Phi nương nương giá đáo—!”

Giữa trăm quan quỳ rạp, nàng bước ra. Mỗi bước đi như đặt chân lên sợi chỉ mảnh của định mệnh.

Phía trên bậc thềm cao, Lâm Triệt khoác hoàng bào, đứng chờ. Ánh mắt hắn chạm vào nàng, không nói lời nào, chỉ khẽ ra hiệu.

Lễ nghi viên hô lớn:

“Tân phi bái quân!”

Nàng cúi người thật sâu. Vạt áo đỏ trải dài trên nền đá lạnh.

Trong giây phút ấy, Tạ Lăng Vân cảm nhận rõ — một cánh cửa vô hình đã khép lại sau lưng nàng.

Phía ngoài kia là tự do.

Còn nơi này, là lồng son bằng vàng, đẹp đẽ nhưng giam cầm vĩnh viễn.

Đêm tân hôn.

Đèn trong tẩm điện Thái Hoa mờ ảo. Trên bàn, ly rượu hợp cẩn còn nguyên, hai bóng người lặng lẽ.

Lâm Triệt ngồi dựa bên bàn, nhìn nàng qua làn khói nến.

“Ngươi thật can đảm.” – hắn nói, giọng khẽ như gió. “Ngươi biết vào cung nghĩa là gì, vẫn đồng ý.”

Tạ Lăng Vân đáp, giọng bình tĩnh:

“Thần thiếp không can đảm, chỉ là không có lựa chọn khác. Cũng như Hoàng thượng – đâu phải người muốn cưới ta, mà là muốn dập tắt lời bàn tán trong triều.”

Khóe môi hắn nhếch lên, nửa cười nửa lạnh:

“Ngươi thông minh hơn ta nghĩ.”

Nàng ngẩng đầu, ánh mắt không hề e sợ.

“Nếu thần thiếp ngu dại, e rằng đã chết cùng phụ thân rồi.”

Lâm Triệt nhìn nàng, im lặng hồi lâu.

Cuối cùng, hắn đứng dậy, đi ngang qua nàng, dừng lại trước cửa điện.

“Đêm nay, trẫm có việc trong Thư Phòng. Ngươi nghỉ đi. Không cần đợi.”

Hắn rời đi, áo choàng quét qua nền gạch.

Ngọn nến lung lay trong gió, bóng nàng phản chiếu trên tường, đơn độc và mỏng manh.

Tạ Lăng Vân ngồi lặng, đôi tay siết chặt ly rượu.

Giọt rượu trong ly khẽ rung, phản chiếu đôi mắt nàng – sâu, lạnh, nhưng ẩn trong đó một đốm sáng nhỏ, như tàn lửa chưa tắt.

Nàng khẽ nói với chính mình:

“Tạ Lăng Vân… từ hôm nay, ngươi là Chiêu Phi của hoàng đế.

Nhưng ngươi cũng là người sẽ tìm ra kẻ giết cha.”

Ngoài kia, trăng lên cao, tròn và đỏ như máu.

Ánh trăng tràn vào điện, soi lên tấm áo cưới đỏ rực, giống như máu cha nàng còn chưa khô trên chiến trường.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×