Buổi sáng thứ hai sau lễ phong phi, tuyết đã tan, nhưng gió trong cung vẫn lạnh đến rợn người.
Cung Thái Hoa yên tĩnh lạ thường, chỉ nghe tiếng chuông đồng khẽ ngân theo từng cơn gió.
Tạ Lăng Vân ngồi bên án thư, tay cầm chén trà nguội lạnh.
Tối qua, nàng lại mơ thấy phụ thân. Ông vẫn mặc chiến bào, đứng trên tường thành đẫm máu, quay đầu nói với nàng:
“Vân nhi, đừng tin ai trong cung này.”
Nàng giật mình tỉnh dậy, lòng vẫn còn run.
Từ ngày bước chân vào hoàng cung, mỗi hơi thở nàng hít vào đều mang mùi nguy hiểm.
Khi ánh nắng đầu tiên chiếu qua khung cửa, tiếng bước chân vang lên ngoài sân.
Cung nữ Tiểu Hòe chạy vào, gương mặt hốt hoảng.
“Nương nương! Thái hậu truyền chỉ, mời người lập tức tới Càn Phượng cung.”
Tạ Lăng Vân đặt chén trà xuống, khẽ gật đầu.
“Chuẩn bị xe phượng. Ta đi ngay.”
Trong lòng nàng, một cảm giác bất an âm ỉ dâng lên.
Thái hậu — mẫu thân của Lâm Triệt, người quyền thế nhất hậu cung, cũng là người nổi tiếng tàn nhẫn lạnh tâm.
Càn Phượng cung nằm ở trung tâm nội triều, mái ngói lợp vàng, tường son phản chiếu ánh sáng chói lọi. Khi bước vào, mùi trầm hương đậm đến ngột ngạt.
Tạ Lăng Vân quỳ xuống, giọng cung kính:
“Thần thiếp Tạ Lăng Vân, tham kiến Thái hậu nương nương.”
Phía trên, giọng nói trầm thấp vang lên:
“Miễn lễ. Ngẩng đầu lên cho ai gia nhìn xem.”
Nàng từ tốn ngẩng đầu.
Người phụ nữ trên ngai cao vận cung phục tím sẫm, dung nhan quý phái nhưng ánh mắt như lưỡi dao. Mỗi cái liếc của bà khiến không khí trong cung đặc quánh.
“Ngươi là Chiêu Phi mới sắc phong?”
“Thần thiếp vâng.”
Thái hậu nhìn nàng từ đầu đến chân.
“Khá lắm, dung mạo không tệ. Chỉ tiếc… trông chẳng giống người đã chết.”
Tạ Lăng Vân khẽ giật mình.
“Thần thiếp… không hiểu ý Thái hậu.”
Bà bật cười, tiếng cười lạnh như băng.
“Không hiểu ư? Ngươi thật sự nghĩ ai gia không biết ngươi là ai sao?”
Nụ cười của bà ta chậm rãi tan đi, thay vào đó là ánh nhìn sắc bén như xuyên thấu tim gan người khác.
“Ngươi tưởng mình được chọn làm phi vì Tạ gia trung liệt à? Ha. Thật ra, ngươi chỉ là người thay thế. Một tấm bình phong để che đậy cái chết của Trường Ninh công chúa.”
Câu nói ấy như sét đánh giữa trời quang.
Tạ Lăng Vân ngẩng phắt lên, mặt tái nhợt.
“Công chúa… quá cố?”
Thái hậu khẽ hất cằm.
“Đúng vậy. Công chúa Trường Ninh — em gái ruột của hoàng đế. Ba tháng trước, nàng được chỉ hôn… gả cho chính Lâm Triệt.”
Nàng sững sờ, lòng rối loạn.
“Nhưng… hoàng thượng sao có thể…?”
“Ngươi quên rồi sao?” – Thái hậu mỉm cười. “Trường Ninh vốn không phải em gái ruột của hoàng đế. Là con gái tiên hoàng với một cung nữ. Để giữ bí mật huyết thống, triều đình không bao giờ tuyên bố nàng là công chúa chính tông. Cuộc hôn nhân ấy vốn chỉ là để hợp thức hóa địa vị của nàng. Nhưng tiếc thay, nàng… chết trước ngày đại hôn.”
Bà hạ giọng, lạnh như dao:
“Ngươi – Tạ Lăng Vân, có dung mạo gần giống Trường Ninh nhất trong kinh. Lại là con của tướng quân trung liệt, dễ bề phong làm phi mà không khiến triều thần nghi ngờ. Vậy nên ngươi được chọn. Một tân nương… thay mặt người chết.”
Tạ Lăng Vân cảm thấy toàn thân lạnh buốt, như có hàng trăm mũi kim châm xuyên qua da thịt.
Mọi chuyện dần rõ ràng.
Chiếu chỉ ban hôn không phải là phần thưởng cho Tạ gia. Nó chỉ là một màn che mắt — để thiên hạ tin rằng đế vương đã cưới, để che giấu một cái chết bí ẩn trong cung.
Nàng khẽ run giọng:
“Vậy… công chúa chết thế nào?”
Thái hậu nhướng mày.
“Ngươi thật gan. Dám hỏi điều ai gia không muốn nói?”
“Xin Thái hậu khai ân. Thần thiếp chỉ muốn hiểu lý do mình… được chọn.”
Thái hậu nhìn nàng một lúc lâu.
“Trường Ninh chết trong đêm. Không ai biết nguyên nhân. Xác nàng bị thiêu hủy trong ngọn lửa cháy cả điện Trường Minh. Cả cung ấy… giờ đã bị phong kín.”
Nàng chợt nhớ đến đêm đầu tiên trong cung — khi gió thổi qua tường, có tiếng vang như tiếng khóc.
Phải chăng, đó chính là nơi công chúa mất?
Thái hậu đứng dậy, chậm rãi bước đến gần, khẽ cúi xuống trước mặt nàng.
“Ngươi hãy nhớ rõ, Tạ Lăng Vân. Sự tồn tại của ngươi là để che giấu một cái xác. Nếu ngươi còn sống, Trường Ninh vẫn được xem là chưa chết. Nếu ngươi nói ra nửa lời, cái đầu của ngươi sẽ rơi trước tiên.”
Tạ Lăng Vân cúi rạp người, tay siết chặt đến bật máu.
“Thần thiếp ghi nhớ.”
“Được.” – Thái hậu xoay người, phất tay. “ lui đi. À, và đừng quên — trong hậu cung, kẻ nào biết quá nhiều, thường chết sớm.”
Trên đường trở về Thái Hoa cung, gió thổi lạnh buốt.
Nàng ngồi trong xe, lòng ngổn ngang.
Công chúa Trường Ninh chết – nàng thay mặt người đã chết để thành phi của hoàng đế.
Vì sao họ chọn nàng?
Vì gương mặt giống nhau… hay vì Tạ gia cần bị lợi dụng thêm lần nữa?
Xe vừa đến cổng cung, một giọng nói vang lên:
“Chiêu Phi nương nương.”
Là Tả Vệ úy – Cảnh Dật.
Hắn đứng đó, áo giáp bạc phản chiếu ánh nắng, ánh mắt đầy lo lắng.
“Nàng vừa từ Càn Phượng cung về?”
“Phải.” – nàng đáp, giọng khàn khàn.
“Thái hậu… đã nói gì với nàng?”
Tạ Lăng Vân mím môi. “Không có gì.”
“Đừng dối ta, Vân nhi.” – giọng hắn thấp, mang theo chút run. “Ta nghe nói… trong hoàng cung, có người cố tình giấu cái chết của một nữ nhân…”
Nàng ngẩng đầu, ánh mắt giao nhau.
“Ngươi biết bao nhiêu?”
“Không nhiều. Chỉ biết rằng đêm ấy, điện Trường Minh cháy, có người chết, nhưng xác không rõ là ai. Một cung nữ của Thái hậu từng nói thấy bóng người chạy ra khỏi đám cháy — có thể là kẻ sát nhân.”
Nàng run lên.
“Kẻ ấy… là ai?”
“Không ai dám nói.” – Cảnh Dật đáp. “Nhưng có tin đồn — hoàng đế chính là người cuối cùng gặp công chúa.”
Câu nói ấy khiến máu trong người nàng như đông cứng.
Nếu Lâm Triệt thực sự liên quan đến cái chết của Trường Ninh, thì vì sao hắn lại cưới nàng – người có gương mặt giống công chúa đến thế?
Là ám ảnh? Hay là sự trừng phạt?
Đêm xuống.
Trăng lưỡi liềm treo cao, ánh sáng bạc phủ lên sân điện.
Tạ Lăng Vân không ngủ. Nàng khoác áo choàng, đi ra ngoài.
Gió thổi qua hàng hành lang dài, lồng đèn lay động. Ở cuối hành lang, một cung nữ đang quét tuyết. Thấy nàng, người đó vội quỳ xuống.
“Nương nương cẩn thận, đêm lạnh lắm.”
Tạ Lăng Vân khẽ gật. “Ngươi tên gì?”
“Dạ, thần tỳ là A Thi. Trước kia hầu ở… điện Trường Minh.”
Nàng giật mình.
“Ngươi từng ở điện Trường Minh?”
“Phải. Nhưng sau vụ cháy, tất cả bị điều đi nơi khác. Chỉ mình thần tỳ sống sót.”
Tạ Lăng Vân nhìn thẳng vào cô gái, ánh mắt nghiêm lại.
“Đêm ấy… ngươi thấy gì?”
A Thi run rẩy, cúi đầu.
“Thần tỳ… không dám nói…”
“Ngươi nói đi, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
A Thi ngước lên, nước mắt lăn dài:
“Đêm đó… công chúa không chết cháy. Nàng bị siết cổ trước khi ngọn lửa bùng lên. Và người ra lệnh… chính là người trong áo hoàng bào.”
Gió thổi mạnh, ngọn đèn bên hành lang tắt phụt.
Trong bóng tối, Tạ Lăng Vân cảm giác như máu trong người đông lại.
Người trong áo hoàng bào — còn ai khác ngoài Lâm Triệt?
A Thi run rẩy:
“Xin nương nương đừng hỏi thêm. Nếu bị phát hiện, cả thần tỳ lẫn người đều sẽ chết.”
Nói xong, nàng ta vội vã bỏ đi, để lại Tạ Lăng Vân đứng lặng giữa sân, gió cuốn tà áo bay phần phật.
Nàng nhìn lên trời, trăng lưỡi liềm như lưỡi dao cắt ngang mây.
Trong đầu nàng, một ý nghĩ chậm rãi hình thành — sắc lạnh như băng:
“Hoàng đế giết người mình định cưới, rồi cưới ta – kẻ giống hệt nàng ta.
Là vì ám ảnh… hay vì tội lỗi?”
Nàng đưa tay chạm vào ngực, nơi trái tim đập nhanh loạn.
Nếu mọi điều là thật, thì cha nàng, cái chết của Tạ gia, và cả chiếu chỉ ban hôn… tất cả đều nằm trong bàn tay của Lâm Triệt.
Và từ hôm nay, nàng – tân nương thay mặt người chết – sẽ sống để tìm ra bí mật ấy.
Dù có phải bước qua máu.
Gió đêm lạnh như thép, thổi qua vườn đào.
Hoa đào vẫn nở rực giữa tuyết, từng cánh hồng lay động trong ánh trăng mờ.
Tạ Lăng Vân đứng giữa vườn, thì thầm:
“Trường Ninh công chúa, nếu người còn oán hận, hãy để ta thay người báo thù.”
Trong gió, cành hoa khẽ rơi xuống, đáp ngay lên lòng bàn tay nàng – đỏ như máu.