hoa nở trên mộ tình

Chương 7: Lưỡi Kiếm Giữa Dạ Yến


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trăng tròn soi xuống kinh thành, ánh bạc loang như tơ.

Dưỡng Tâm điện rực rỡ ánh nến, tiếng nhạc và tiếng cười hòa vào nhau, tưởng như đêm nay chỉ có yến tiệc và rượu nồng.

Nhưng dưới vẻ xa hoa ấy, sát khí âm thầm lan tỏa.

Đây là dạ yến mừng thắng trận – biên cương vừa dẹp yên phản loạn, Lâm Triệt muốn khích lệ quần thần.

Các đại thần, phi tần và sứ giả chư hầu đều có mặt.

Tạ Lăng Vân được triệu dự với danh nghĩa “Chiêu Phi”, ngồi hàng thứ hai bên trái, cách hoàng thượng chỉ một khoảng ngắn.

Nàng mặc áo lụa hồng phấn, tóc vấn cao cài trâm ngọc, dung nhan dịu dàng mà lạnh.

Ánh nến chiếu lên gương mặt ấy, khiến bao ánh mắt không khỏi dao động.

Có người ngưỡng mộ, có kẻ đố kỵ.

Riêng Lâm Triệt — đôi mắt hắn như phủ sương mờ, mỗi khi nhìn nàng, luôn phảng phất bóng hình của người đã khuất.

Tiếng nhạc nổi lên, các vũ cơ tiến ra.

Tiếng sáo ngân, tiếng trống dồn dập — giữa cung điện, những tà váy xoay tròn như cánh bướm lửa.

“Bệ hạ.” – Thái úy tiến lên, cười. “Đêm nay thắng trận, xin người nâng chén.”

Lâm Triệt khẽ gật, nâng chén rượu vàng óng.

Mọi người đồng loạt đứng dậy, tiếng hô vang:

“Chúc bệ hạ vạn thọ vô cương!”

Tạ Lăng Vân cúi đầu theo nghi thức, nhưng khóe mắt nàng khẽ động.

Nàng nhìn quanh — giữa đám vũ cơ, có một bóng người lạ, gương mặt hơi cúi, tay cầm ống tiêu, nhưng bước chân nặng nề, không giống nhạc công thực thụ.

Một tia lạnh buốt lướt qua tim.

Tạ Lăng Vân không đổi sắc, nhưng bàn tay giấu trong tay áo khẽ siết lại.

Nàng nhớ rõ:

Trước khi nhập cung, cha từng dạy — “Trong yến tiệc của triều đình, kẻ ám sát thường chọn lúc rượu dâng, nhạc nổi.”

Nàng nhìn lại bàn rượu hoàng đế — chén đã được rót đầy, hương rượu thoang thoảng có mùi khác lạ.

Tạ Lăng Vân khẽ cúi người, vờ như chỉnh lại trâm, đồng thời ra hiệu bằng ánh mắt cho tiểu cung nữ đứng sau lưng mình.

Cung nữ hiểu ý, bước khẽ vòng ra sau, giả vờ thay bình rượu khác.

Ngay lúc ấy — một tiếng “choang!” chát chúa vang lên.

Bình rượu rơi xuống, vỡ nát.

Cùng lúc, bóng áo đen từ giữa dàn vũ cơ vụt lên, ánh kiếm lóe sáng như chớp, lao thẳng về phía ngai vàng!

“Bệ hạ cẩn thận!”

Tiếng kêu vang lên khắp điện, hỗn loạn nổ ra.

Thị vệ chưa kịp phản ứng, kẻ ám sát đã vượt qua ba bậc thềm.

Ánh kiếm lạnh lẽo rạch không khí, nhắm thẳng ngực hoàng đế.

Lâm Triệt nghiêng người né, nhưng vẫn bị lưỡi kiếm sượt qua vai, máu bắn ra nhuộm đỏ vạt áo vàng.

“Bắt lấy hắn!” – tiếng hô dậy trời.

Nhưng chưa kịp ai tới gần, một bóng hồng lao đến chắn trước ngai vàng.

Tạ Lăng Vân.

Nàng không nghĩ, không kịp sợ.

Khoảnh khắc thấy lưỡi kiếm giơ lên lần nữa, thân thể nàng tự động bước tới.

Tay nàng nắm chặt chân giá nến, vung mạnh, đập vào cổ tay kẻ ám sát.

“Xoảng!”

Ngọn nến văng ra, lửa bén vào áo hắn.

Kẻ đó rít lên, vùng kiếm loạn xạ — lưỡi kiếm sượt qua vai Tạ Lăng Vân, máu nhuộm đỏ ống tay áo mỏng.

Lâm Triệt giật mình, mắt hắn đỏ lên, vung tay đoạt kiếm của thị vệ, chỉ một chiêu đã đâm xuyên ngực tên thích khách.

“Giết hắn!”

Thị vệ ùa đến, bắt nốt kẻ còn lại đang định bỏ trốn.

Trong chốc lát, dạ yến biến thành địa ngục máu.

Cung nữ hoảng hốt, phi tần khóc lóc, mọi người quỳ rạp.

Chỉ có Tạ Lăng Vân vẫn đứng đó, áo rách, máu thấm vai, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào thân kiếm còn cắm trên ngực kẻ chết.

Một lát sau, Lâm Triệt ném kiếm xuống, bước đến gần nàng.

“Ngươi bị thương.”

Nàng khẽ lắc đầu, giọng bình tĩnh đến lạnh người:

“Không sao. Chỉ là vết xước nhỏ.”

“Vì sao ngươi xông ra?” – giọng hắn trầm khàn, mang theo chút run.

Nàng cười nhạt. “Nếu bệ hạ chết, cả hậu cung này đều bị chôn theo. Ta không muốn chết sớm.”

Hắn nhìn nàng thật lâu, trong ánh mắt phức tạp không thể nói rõ là giận hay thương.

Máu trên vai nàng vẫn chảy, nhuộm đỏ cổ áo.

“Truy tìm hết bọn đồng mưu.” – Hắn ra lệnh. “Ai dính đến thích khách, giết không tha.”

Đêm ấy, kinh thành giới nghiêm.

Yến tiệc tan trong hỗn loạn, máu chưa kịp khô trên nền đá.

Tạ Lăng Vân được đưa về Thái Hoa cung, ngự y đến băng bó.

Vết thương không sâu, nhưng nàng bị mất máu nhiều.

Tiểu Hòe khóc nấc: “Nương nương… người liều mạng như vậy, thật khiến nô tỳ sợ chết đi được!”

“Không sao.” – Tạ Lăng Vân mỉm cười, ánh mắt xa xăm. “Chỉ là một ván cược thôi.”

“Cược?”

“Phải.” – nàng khẽ nhắm mắt. – “Nếu hắn chết, ta chết. Nếu hắn sống, ta còn cơ hội.”

Đêm khuya.

Ngoài cửa cung, tiếng gió thổi qua như tiếng thở dài.

Tạ Lăng Vân nằm thiếp đi, nhưng chẳng ngủ yên. Trong cơn mơ, nàng thấy lưỡi kiếm sáng lạnh, thấy khuôn mặt người đàn ông kia — Lâm Triệt — ánh mắt hắn nhìn nàng, lần đầu tiên không còn là lãnh đạm.

Khi tỉnh lại, nến đã tàn, ánh trăng rọi nghiêng qua song cửa.

Một bóng người ngồi bên giường — Lâm Triệt.

Nàng giật mình, định ngồi dậy, nhưng hắn giơ tay ra hiệu:

“Đừng cử động.”

“Bệ hạ… sao người lại đến giờ này?”

“Ngươi nghĩ trẫm ngủ được sao?” – hắn khẽ nói, ánh mắt dừng trên vai nàng đang băng trắng. “Trẫm chưa từng thấy ai trong cung dám chắn kiếm như ngươi.”

Nàng mỉm cười, khẽ cúi đầu.

“Thần thiếp không dám nhận. Chỉ là hành động theo bản năng.”

“Bản năng sao?” – hắn cười nhạt, giọng trầm hơn. – “Bản năng của kẻ muốn sống, hay bản năng của người từng yêu?”

Nàng sững lại, tim khẽ thắt.

Hắn cúi xuống gần, giọng trầm thấp như gió đêm:

“Ngươi rất giống nàng ấy. Cả ánh mắt, cả dáng đứng, cả cách cầm nến… đều không khác.”

Tạ Lăng Vân khẽ cười, nhưng nụ cười ấy chứa đầy cay đắng:

“Bệ hạ muốn nói đến công chúa Trường Ninh?”

Hắn im lặng.

Trong ánh trăng, gương mặt hắn thoáng hiện nét đau đớn.

Nàng khẽ nói:

“Thần thiếp biết. Người nhìn ta không phải vì ta, mà vì nàng ấy. Nhưng đêm nay, người ta cứu không phải Trường Ninh… mà là hoàng thượng.”

Hắn nhìn nàng, ánh mắt dần dịu lại, giọng khàn đi:

“Ngươi thật sự… không hận trẫm sao?”

Nàng đáp nhẹ như hơi thở:

“Có gì để hận? Khi ta vào cung, đã biết mình chỉ là kẻ thay thế.”

Khoảnh khắc ấy, Lâm Triệt không nói được lời nào.

Hắn vươn tay, khẽ chạm lên vai nàng — nơi băng vải trắng thấm chút máu hồng.

“Vết thương này… trẫm sẽ nhớ.”

“Bệ hạ không cần nhớ.” – nàng khẽ tránh. – “Chỉ cần đừng nghi ngờ ta là được.”

Lâm Triệt nhìn nàng, ánh mắt sâu như vực.

“Ngươi thật lạ, Chiêu Phi. Trong cung này, ai cũng muốn tranh giành. Chỉ riêng ngươi — không cầu, không mưu, lại khiến trẫm không thể quên.”

Nàng cười nhạt. “Vì kẻ không cầu, mới đáng sợ nhất, bệ hạ.”

Câu nói khiến hắn khựng lại.

Một cơn gió lạnh lùa qua, nến phụt tắt, chỉ còn ánh trăng chiếu lên hai bóng người — một lạnh, một lặng.

Hắn đứng dậy, quay lưng lại, giọng trầm xuống:

“Dưỡng sức đi. Ngày mai, trẫm sẽ phong ngươi làm Quý phi.”

“Bệ hạ…”

“Không cần nói gì nữa.” – hắn cắt lời, giọng đã xa. – “Trẫm không thích nợ ai, nhất là mạng sống của mình.”

Nói rồi, hắn bước ra ngoài, bóng áo vàng khuất dần sau rèm.

Tạ Lăng Vân nhìn theo, ánh mắt nàng trầm xuống, khẽ thì thầm:

“Nợ ư? Không đâu, bệ hạ… đây mới chỉ là khởi đầu.”

Rạng sáng hôm sau, tin tức lan khắp cung:

Chiêu Phi Tạ thị đã cứu hoàng thượng trong đêm ám sát, được phong làm Quý phi, đứng đầu tứ phi.

Từ Thục phi Diêu thị đến Thái hậu, ai cũng kinh ngạc.

Một nữ tử bị xem thường, trong một đêm đã lật ngược bàn cờ.

Nhưng trong lòng Tạ Lăng Vân, niềm vui không tồn tại.

Nàng hiểu rõ — dạ yến đêm qua, thích khách kia không phải chỉ nhằm vào hoàng đế.

Trong lúc giằng co, nàng đã thấy ký hiệu hoa sen bạc thêu trên cổ tay kẻ đó — dấu hiệu riêng của Tư Lăng phủ, nơi từng là phủ thân cận của Thái hậu.

“Ám sát hoàng đế… do ai sai khiến?”

Nàng siết chặt bàn tay, máu thấm ra vải băng.

Gió sớm thổi qua, mang theo tiếng chuông xa xa — lạnh buốt như nhắc nhở rằng một cuộc chiến ngầm mới chỉ bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×