hoa nở trên mộ tình

Chương 8: Ánh Trăng Trên Mái Điện


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau đêm ám sát, cung cấm vẫn chưa yên.

Ngự sử phủ đang tra xét, Thái hậu không lộ sắc nhưng đã sai người âm thầm dò xét từng bước chân của Tạ Lăng Vân.

Tin nàng được phong làm Quý phi truyền khắp hậu cung, khiến bao ánh mắt vừa ghen ghét vừa tò mò.

Tạ Lăng Vân hiểu rõ, trong cung, được sủng là con dao hai lưỡi — càng gần ánh sáng, càng dễ bị thiêu đốt.

Đêm hôm ấy, trăng tròn như mâm bạc treo giữa trời.

Gió thu lạnh buốt, lùa qua hành lang dài của Thái Hoa cung.

Cung nhân đã ngủ, chỉ còn tiếng dế rả rích trong đêm.

Tạ Lăng Vân ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh trăng loang trên mặt hồ.

Vai nàng vẫn còn đau, vết thương chưa lành hẳn, nhưng trong lòng lại nặng hơn cả.

“Nếu ta không cứu hắn, giờ này có lẽ đã chết cùng cha mẹ.

Nhưng cứu rồi… lại chẳng biết mình còn sống để làm gì.”

Nàng thở dài, khẽ chạm vào miếng ngọc phong treo trên cổ — vật duy nhất còn sót lại khi nàng vào cung.

Miếng ngọc ấy từng do cha tặng, chạm khắc hình hoa đào, tượng trưng cho “tình nghĩa và lời hứa chưa trọn”.

Bỗng, ngoài sân vang lên tiếng bước chân.

Nhẹ, đều, có tiết tấu — không phải của cung nữ hay thái giám.

“Bệ hạ giá lâm!”

Giọng cung nhân hô nhỏ.

Tạ Lăng Vân thoáng ngẩn người, vội đứng dậy.

Cửa rèm mở ra, Lâm Triệt bước vào, áo khoác ngoài mỏng, tóc đen buộc lỏng, không mang vẻ uy nghi của bậc đế vương — chỉ là một người đàn ông, ánh mắt mỏi mệt.

“Thần thiếp bái kiến bệ hạ.”

“Không cần.” – hắn khẽ nói, tay nâng nàng dậy. “Giờ này, trẫm chỉ muốn đến xem… vết thương của ngươi.”

“Thần thiếp không sao.” – nàng đáp khẽ, cố tránh ánh mắt hắn.

“Không sao mà còn ngồi bên cửa giữa đêm?”

Nàng khẽ cười: “Chẳng qua trăng đẹp quá, thần thiếp muốn ngắm.”

Lâm Triệt nhìn theo ánh trăng ngoài hiên, giọng trầm thấp:

“Trẫm đã lâu không nhìn trăng thế này.”

“Vì sao ạ?”

“Vì mỗi khi nhìn, trẫm lại nhớ đến người đã mất.”

Không gian lặng lại.

Tiếng gió nhẹ thổi qua, mang theo mùi hoa quế nhè nhẹ.

Tạ Lăng Vân cúi đầu, giọng nhỏ như hơi thở:

“Là… công chúa Trường Ninh?”

Lâm Triệt im lặng rất lâu.

Rồi hắn gật nhẹ.

“Phải. Trường Ninh chết trong loạn phản năm ấy. Khi trẫm đến nơi, chỉ còn thấy huyết y của nàng trong tuyết. Còn ngươi… lần đầu trẫm thấy, ngươi đứng dưới tường thành cũng trong tuyết, gió thổi tung áo choàng. Khi ấy, trẫm tưởng nàng sống lại.”

“Vì thế người mang ta vào cung.”

“Phải.” – Hắn thẳng thắn. – “Khi ấy, trẫm chỉ muốn giữ lấy ảo giác. Ngươi giống nàng quá.”

Tạ Lăng Vân mím môi, nụ cười nhạt thoáng qua môi.

“Bệ hạ có biết… lời đó giống một bản án không?”

Hắn khẽ cau mày. “Án?”

“Án cho một người sống, nhưng phải sống dưới hình bóng kẻ đã chết.”

Ánh trăng chiếu lên gương mặt nàng, đôi mắt trong như nước, nhưng ẩn giấu đầy u sầu.

Lâm Triệt nhìn nàng, trong lòng chợt nhói.

“Vậy nói cho trẫm biết, đêm ấy… vì sao ngươi cứu trẫm?”

“Bệ hạ không nghĩ rằng thần thiếp sợ chết sao?”

“Không. Ánh mắt ngươi lúc ấy… không phải vì sợ.”

Tạ Lăng Vân khẽ ngẩng lên, cười nhạt:

“Có lẽ… vì ta thấy máu. Nó khiến ta nhớ đến cha ta. Ông cũng bị đâm ngay trước mặt ta. Lưỡi kiếm xuyên qua ngực ông, giống hệt đêm đó.”

Giọng nàng đều đặn, nhưng run nhẹ.

Lâm Triệt siết chặt tay. “Phản quân năm ấy?”

“Phải. Cha ta là trấn thủ biên thành. Khi phản quân tràn đến, ông dùng thân mình chắn tên cho ta. Ta sống, nhưng mỗi đêm đều mơ thấy máu.”

Ánh mắt nàng khẽ lay động, như mặt hồ có sóng.

“Vì thế, khi thấy lưỡi kiếm lao tới ngài… ta không kịp nghĩ gì. Chỉ biết… không muốn thêm một người nữa chết trước mắt ta.”

Lâm Triệt lặng người.

Lần đầu tiên, hắn nhìn thấy một Tạ Lăng Vân không giả vờ, không né tránh, không bình thản lạnh nhạt.

Chỉ là một người con gái đang mệt mỏi vì sống sót.

“Lăng Vân.” – Hắn khẽ gọi. – “Từ nay, trẫm sẽ không để ai chạm đến ngươi nữa.”

Nàng bật cười, tiếng cười nhẹ như gió thoảng:

“Bệ hạ, lời hứa trong cung thường ngắn ngủi lắm. Sáng còn, tối mất.”

Hắn im lặng.

Rồi bỗng nói: “Theo trẫm lên mái điện.”

Nàng sững người. “Bệ hạ?”

“Trẫm muốn cho ngươi thấy một nơi, chỉ có ánh trăng, không có lời đồn.”

Hắn nắm tay nàng, dẫn theo lối nhỏ phía sau cung điện, đi qua những hành lang rợp bóng đêm.

Cả hai lặng lẽ trèo lên mái Dưỡng Tâm điện — nơi cao nhất trong cung, gió thổi vạt áo bay phần phật.

Dưới chân họ là biển mái ngói vàng, xa xa là sông Ngự Hà uốn lượn ánh bạc.

Trăng treo giữa trời, sáng đến rợn ngợp.

Lần đầu tiên kể từ khi nhập cung, Tạ Lăng Vân cảm thấy mình thật sự được hít thở.

Gió lạnh lùa qua tóc, mang theo hương đêm và chút vị tự do mong manh.

“Bệ hạ không sợ bị người ta thấy sao?” – nàng khẽ hỏi.

“Nếu họ thấy, cứ để họ bàn tán. Trẫm mệt rồi.” – Lâm Triệt đáp, giọng khàn. – “Cả đời làm vua, trẫm chỉ được nhìn thiên hạ, nhưng chưa từng được nhìn trời.”

Nàng quay sang nhìn hắn.

Trong ánh trăng, gương mặt hắn không còn là hoàng đế lạnh lùng mà nàng quen thấy — chỉ là một người đàn ông cô độc, gánh trên vai ngàn cân trách nhiệm.

“Có bao giờ ngài hối hận vì làm vua không?”

“Có.” – hắn đáp thẳng. – “Nếu không làm vua, có lẽ trẫm đã có thể giữ Trường Ninh. Nàng ấy sẽ không chết.”

Nàng im lặng.

Gió thổi qua, mảnh trâm bạc trên tóc nàng khẽ kêu leng keng.

“Còn ngươi?” – hắn hỏi. – “Ngươi có hối hận vì vào cung?”

“Có lẽ không.” – nàng cười khẽ. – “Nếu không vào cung, ta đã chết từ lâu. Ở đây, ít ra ta còn sống, còn có thể nhìn trăng thế này.”

“Nhưng ngươi sống trong giả dối.”

“Giả dối cũng là một cách sống.” – nàng đáp chậm rãi. – “Trong cung này, ai dám nói mình sống thật?”

Lâm Triệt khẽ thở dài.

“Ngươi đúng là khiến trẫm không đoán được.”

“Vì ta không có gì để mất, nên không sợ.”

Hai người cùng im lặng.

Trên cao, trăng sáng đến chói mắt.

Hắn bỗng cởi áo choàng, khoác lên vai nàng.

“Trẫm không muốn ngươi lạnh.”

Nàng sững người.

Áo choàng vẫn còn hơi ấm, mùi trầm hương dịu nhẹ khiến lòng nàng rung lên một nhịp.

“Bệ hạ, nếu một ngày ta không còn giống Trường Ninh nữa… người có còn nhớ ta không?”

Hắn nhìn nàng, ánh mắt dịu xuống như hồ nước.

“Trẫm đang cố quên nàng ấy, nhưng càng quên càng nhớ. Còn ngươi… dẫu giống hay không, trẫm biết rõ, ngươi là Tạ Lăng Vân.”

Tim nàng khẽ run.

Một cơn gió lướt qua, mái tóc dài của nàng quấn lấy áo hắn, rối mờ trong ánh trăng.

Lâm Triệt chậm rãi nói:

“Lăng Vân, đêm nay, trẫm không muốn nhớ quá khứ. Ngươi hãy cứ là chính mình.”

Nàng cúi đầu, khẽ nói:

“Vâng, bệ hạ.”

Nhưng trong lòng nàng, từng lớp phòng bị như bị gió cuốn đi.

Từ bao giờ, giọng nói ấy — người từng khiến nàng căm hận, từng khiến nàng đau — lại có thể khiến tim nàng ấm đến vậy?

Cả hai ngồi bên nhau, im lặng rất lâu.

Dưới chân là cung thành, xa xa vọng lại tiếng lính tuần.

Trên đầu là bầu trời trong vắt, trăng như rót bạc.

“Đêm nay, họ không nói dối.

Cả hai đều chỉ là con người – không vua, không phi, chỉ có cô đơn và một chút dịu dàng còn sót lại.”

Khi trăng nghiêng về tây, hắn đứng dậy.

“Trẫm phải về.”

Tạ Lăng Vân gật đầu.

Hắn quay đi vài bước, rồi dừng lại, khẽ nói mà không quay đầu:

“Lăng Vân, từ nay, nếu có ai làm khó ngươi… hãy nói thẳng tên trẫm.”

Nàng khẽ đáp:

“Thần thiếp không dám dùng danh của bệ hạ để che thân.”

“Không phải che thân.” – Hắn quay lại, mắt sáng lên trong đêm. – “Là để nhắc họ nhớ, trẫm tin ngươi.”

Câu nói ấy như ngọn lửa nhỏ, rơi vào lòng nàng — ấm áp mà nguy hiểm.

Bởi nàng biết, trong cung này, niềm tin của hoàng đế cũng là một thứ vũ khí.

Lâm Triệt rời đi.

Nàng đứng một mình trên mái điện, gió cuốn tung áo choàng, trăng soi lên đôi mắt sâu thẳm.

“Tin sao, Lâm Triệt…

Khi giữa chúng ta, ngay từ đầu, đã là dối trá?”

Nước mắt khẽ trào, lẫn trong ánh trăng lạnh, không ai thấy.

Dưới chân nàng, toàn bộ hoàng cung chìm trong tĩnh lặng.

Chỉ có ánh trăng vẫn sáng, như chứng kiến một khởi đầu mỏng manh giữa hai tâm hồn đầy vết thương.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×