Cuối quý I, Dương Thị bước vào giai đoạn tổng kết nội bộ — thời điểm lý tưởng nhất để tiếp cận các phòng ban trọng yếu. Khánh An biết rõ: nếu muốn tìm ra dấu vết của vụ tai nạn năm xưa, cô không thể chỉ quanh quẩn bên cạnh Dương Vỹ. Cô cần nhìn sâu hơn vào tài liệu, sổ sách, hồ sơ nội bộ.
Và điều đó đồng nghĩa với việc… phải lấy được quyền truy cập vào hệ thống nội bộ của tổng giám đốc.
Buổi sáng hôm đó, Dương Vỹ có cuộc họp khẩn với cổ đông, để quên laptop ở phòng họp. Khánh An bước vào, chiếc máy nằm lặng lẽ trên bàn như một lời mời gọi.
Cô nhìn quanh. Không ai để ý.
Ngón tay cô lướt nhanh trên bàn phím, kết nối USB đã cài sẵn chương trình sao lưu dữ liệu. Một phần trong đầu cô gào lên rằng đây là vi phạm đạo đức. Nhưng cô nhớ lại tiếng khóc của mẹ, đám tang lạnh lẽo của cha mình, ánh mắt cay đắng của đứa trẻ 17 tuổi năm nào…
Cô không có đường lui.
Chương trình chạy được 70%, thì cánh cửa mở ra.
— Khánh An?
Dương Vỹ đứng ở ngưỡng cửa, tay cầm cốc cà phê, ánh mắt có chút ngạc nhiên.
Cô đứng bật dậy, tim đập thình thịch.
— À… tôi… tôi chỉ kiểm tra lại file báo cáo tối qua. Máy anh để mở nên tôi tưởng anh nhờ tôi sắp xếp.
Anh bước lại, đặt cốc cà phê lên bàn.
— Cô cần gì, chỉ cần nói. Không cần tự mình làm đến mức này đâu.
Cô cúi đầu, không dám nhìn vào mắt anh. Một phần mềm giấu trong thư mục phụ vẫn đang âm thầm sao lưu toàn bộ hệ thống kế toán năm 2016–2019 — quãng thời gian cha cô gặp tai nạn.
Đêm đó, cô ngồi một mình trong căn hộ nhỏ, mở từng file, từng hóa đơn, từng văn bản nội bộ. Và rồi — trong một bản hợp đồng đền bù tai nạn giấu trong thư mục “ngoại giao” — cái tên “Phạm Duy Thành” xuất hiện.
Không phải Dương Vỹ. Mà là phó chủ tịch cấp cao, người phụ trách chi nhánh phía Nam vào năm xảy ra tai nạn.
Khánh An nheo mắt. Trái tim như bị bóp nghẹt.
Không phải Dương Vỹ?
Không phải anh ta là người gây ra chuyện đó?
Cô muốn mừng, nhưng không thể. Vì nếu Dương Vỹ không có tội, vậy thì những dịu dàng, những cái nhìn trìu mến, sự tin tưởng anh dành cho cô…
Cô đang phản bội một người vô tội.
Cô ngả người ra sau, tay che mặt. Nước mắt rơi xuống mà cô không hề hay biết.
Đáng lý ra, anh phải là kẻ tàn nhẫn. Đáng lý ra, tôi sẽ dễ dàng hơn nếu anh thật sự có tội…
Ngày hôm sau, Dương Vỹ gọi cô vào phòng làm việc. Anh đặt trước mặt cô một chiếc USB — chính là chiếc cô để quên sau khi sao lưu.
— Cô để quên cái này.
Khánh An nhìn anh, im lặng.
— Tôi không kiểm tra nội dung bên trong. Vì nếu là người khác đưa tôi, tôi đã nghi ngờ. Nhưng là cô… tôi muốn tin.
Anh nói xong, quay đi, giọng nhẹ như gió:
— Nhưng đừng để tôi phải hối hận vì niềm tin đó.
Khánh An nắm chặt tay. Cô bước ra ngoài, gió ngoài hành lang lạnh buốt, nhưng không lạnh bằng lòng cô lúc này.