Hoa Nở Trên Tàn Tro

Chương 5: Bóng Ma Quá Khứ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mưa.

Trận mưa đêm năm ấy không lớn, nhưng dai dẳng như nỗi đau không dứt. Khánh An ngồi sau lưng cha trên chiếc xe máy cũ, vòng tay ôm eo ông thật chặt. Cô còn nhớ rõ tiếng cha cười, giọng ông trầm mà ấm:

— Khi con vào đại học, ba sẽ đưa con đi ăn lẩu mỗi tuần.

— Chỉ cần một tuần một lần thôi sao? – cô trêu lại.

— Ừ, vì mỗi lần là ba phải nhịn ăn sáng cả tuần đó.

Hai cha con cùng cười vang giữa đêm mưa.

Chỉ tiếc rằng, đó là lần cuối cùng cô còn nghe được tiếng cười của ông.

Vụ tai nạn xảy ra ở đoạn đường không có camera giám sát. Chiếc xe hơi biển trắng vượt làn, đâm vào xe cha cô rồi bỏ chạy. Người ta nói đó chỉ là một “tai nạn giao thông bình thường”, rằng cha cô “chạy sai làn”, rằng “không có bằng chứng rõ ràng”. Vụ việc nhanh chóng được khép lại.

Nhưng mẹ cô — vốn là người hiền lành ít nói — đột ngột trở nên suy sụp. Bà ngày nào cũng đi lang thang ngoài cổng tòa án, cổng công ty Dương Thị, giơ ảnh chồng mà kêu oan:

— Dương Thị các người đã mua chuộc tất cả! Các người đã giết chồng tôi!

Khánh An năm ấy chỉ biết quỳ xuống cầu xin mẹ im lặng.

— Mẹ đừng làm vậy nữa… Mẹ đừng để người ta nghĩ ba chết cũng không còn danh dự…

Bà quay sang nhìn cô, đôi mắt điên dại:

— Con nghĩ người chết cần danh dự? Hay họ cần sự thật?

Từ ngày hôm đó, Khánh An hiểu: không ai đứng lên thay công lý cả. Hoặc là mình đứng lên, hoặc là mình chết trong im lặng.


Bốn năm sau, cô bước vào Dương Thị với tư cách trợ lý giám đốc.

Mỗi bước đi đều là một vết dao giấu trong nụ cười. Mỗi câu nói với Dương Vỹ đều là một ván cờ — nơi cô không thể để bản thân bị rung động.

Nhưng càng ở gần anh, cô càng thấy lạc lõng.

Vì người đàn ông ấy không giống một kẻ máu lạnh. Anh để nhân viên về sớm khi trời mưa. Anh tự mình sửa quạt máy cho phòng tài liệu. Anh gửi thiệp viết tay cho mỗi sinh nhật nhân viên…

Và tệ nhất là — anh tin tưởng cô.

Một ngày nọ, cô ghé thăm mẹ ở viện tâm thần. Bà ngồi bên cửa sổ, vẽ lên kính sương những nét nguệch ngoạc vô nghĩa.

— Hôm nay trời mưa hả mẹ?

— Mưa rồi lại nắng. Nhưng trong lòng mẹ vẫn là mưa.

Khánh An im lặng, đặt tay lên vai bà. Bà quay lại, nhìn cô, ánh mắt chợt lóe lên chút tỉnh táo:

— Con đừng tha thứ. Con phải khiến họ biết thế nào là mất mát. Nhớ chưa?

Khánh An cúi đầu. Cô không thể khóc.

Vì người như cô — không còn quyền để yếu đuối nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!