Hoa Nở Trên Tàn Tro

Chương 8: Cái Bẫy


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một tuần sau khi rút khỏi ban điều hành, Phạm Duy Thành bất ngờ trở lại — lần này là với tư cách "cố vấn chiến lược" do hội đồng quản trị bổ nhiệm lại.

Tin tức như một cú tát thẳng vào mặt Khánh An.

Cô bước vào văn phòng, thấy ông ta đang đứng nói chuyện bình thản với Dương Vỹ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Khi ánh mắt ông ta quét về phía cô, Khánh An bắt gặp một nụ cười nhếch nhẹ — như thể đang nói:
"Cô nghĩ mình đã thắng à?"

Tối hôm đó, cô nhận được một email không rõ danh tính, đính kèm một đoạn ghi âm.

“Nếu cô còn dám động vào tài liệu nội bộ nữa, tôi sẽ gửi đoạn này thẳng cho giám đốc Dương và truyền thông. Xem ai sụp trước.

Khánh An bật đoạn ghi âm lên.

Trong đó là giọng của cô — khi thỏa thuận ép Phạm Duy Thành rút khỏi ban điều hành. Mỗi câu nói, mỗi từ ngữ sắc bén của cô như dao cứa vào lòng chính mình. Không có sự cảm thông, không có lối thoát. Chỉ có sự lạnh lùng và dứt khoát của kẻ trả thù.

Cô siết chặt tay. Cảm giác bị thao túng thật kinh tởm.

Ngày hôm sau, Phạm Duy Thành hẹn gặp riêng cô ở quán cà phê gần trụ sở. Gã vẫn phong thái như cũ — chỉ có điều, mắt không còn dè chừng mà là trấn áp công khai.

— Tôi đã có đoạn ghi âm. Và cô biết tôi có thể làm gì với nó. Nhưng tôi không vội.

— Vậy ông muốn gì?

— Một giao dịch. Cô sẽ giúp tôi theo dõi các động thái tái cấu trúc của Dương Vỹ.
— Tôi cần biết những kế hoạch mà cậu ta chưa công bố.

Khánh An nhìn gã chằm chằm.

— Tại sao tôi phải làm vậy?

Phạm Duy Thành cười khẽ:

— Vì nếu tôi ngã, cô cũng sẽ ngã theo. Và lần này, tôi sẽ kéo cả mẹ cô theo cùng. Bệnh viện tâm thần… có rất nhiều cách để “xử lý” một bệnh nhân không có người thân hợp pháp chăm sóc.

Khánh An chết lặng. Tay cô siết lấy ly cà phê đến nứt móng.

— Ông thật kinh tởm.

— Ừ. Nhưng đáng tiếc là, cô cũng đang trở thành người giống tôi rồi.

Tối hôm đó, cô về nhà, mở laptop và bắt đầu sao chép các bản nháp kế hoạch tái cơ cấu mà Dương Vỹ cất riêng trong thư mục "Bảo mật".

Tay cô run lên từng hồi.

Mỗi cú nhấn chuột, cô như đang tự đào sâu cái hố chôn mình.

Dòng cuối cùng của tài liệu là ghi chú tay của Dương Vỹ:

"Cần tìm cách bảo vệ đội kỹ thuật nếu có biến động nhân sự. Đừng để ai bị bỏ lại phía sau."

Cô bật khóc.

Vì sao anh vẫn nghĩ cho người khác đến vậy?
Và vì sao người phản bội anh… lại là em?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!