Sáng hôm sau, tuyết vẫn rơi dày trên mái ngói cung điện. Không khí lạnh lẽo như thấm vào từng kẽ tay của Lạc Nhạn khi cô bước qua hành lang dài. Mỗi bức tượng đá, mỗi cột gỗ đều trở nên hiển hiện trong lớp tuyết trắng mờ ảo. Cô biết, hôm nay phải cẩn trọng hơn bất cứ lúc nào, vì bất cứ sơ suất nào cũng có thể khiến kế hoạch bị bại lộ.
Chẳng mấy chốc, cô gặp lại nam chính – hoàng tử/quan võ lạnh lùng. Lần này, ánh mắt anh hướng thẳng về phía cô. Không phải ánh nhìn bình thường; nó chứa đựng sự nghi ngờ, tò mò và một chút… cảnh giác.
“Ngươi lại đây sao?” anh hỏi, giọng đều nhưng sắc bén, như muốn dò thăm phản ứng.
Lạc Nhạn cúi đầu, trả lời lễ phép: “Dạ… con chỉ đi lấy nước trà cho các cung nữ ạ.” Nhưng trong lòng, cô thầm nhủ: Câu nói này không đủ thuyết phục nếu anh ta để ý thật kỹ…
Nam chính bước gần hơn, ánh mắt không rời cô. Một luồng khí áp lực nhẹ nhưng rõ ràng bủa vây khiến Lạc Nhạn phải giữ bình tĩnh. “Ngươi không giống những cung nữ khác,” anh nói, như nhận xét chứ không phải hỏi.
Lạc Nhạn giật mình, nhưng nhanh chóng thu hồi sự ngạc nhiên: “Con… con chưa hiểu ý của bệ hạ ạ?” Câu trả lời ngập ngừng, nhưng vẫn giữ được vẻ tự tin giả vờ.
Anh cười khẽ, không phải nụ cười thật sự, mà như một thách thức: “Ngươi sẽ sớm hiểu, nếu không muốn gặp rắc rối trong cung.”
Cuộc gặp gỡ bất ngờ này khiến cô vừa lo lắng vừa hứng thú. Nam chính là người mà cô cần quan sát, nhưng đồng thời, đối diện anh cũng khiến tim cô đập nhanh hơn, một cảm giác mà cô chưa từng trải qua với bất cứ ai.
Trong ngày, nhiều tình huống buộc họ phải đối mặt nhau nhiều lần: trong sảnh lễ, tại phòng ăn, và ngay cả khi luyện tập cung đấu. Mỗi lần như vậy, ánh mắt họ chạm nhau, một trận đấu âm thầm không lời – ai sẽ giữ bí mật, ai sẽ lộ ra?
Buổi chiều, trong khoảnh sân phủ tuyết, Lạc Nhạn đang luyện kiếm thì vô tình để một nhát chém trượt, thanh kiếm va vào cây cột gần đó. Nam chính xuất hiện kịp thời, cản lại nhát kiếm. Khoảnh khắc hai người chạm tay, cả hai đều giật mình.
“Cẩn thận!” anh cảnh cáo, giọng nghiêm túc nhưng ánh mắt dường như đánh giá năng lực của cô.
“Dạ… con xin lỗi,” Lạc Nhạn trả lời, nhịp tim đập mạnh. Nhưng trong lòng, cô mỉm cười: Ít ra, anh ta cũng công nhận một phần khả năng của mình.
Cuối ngày, khi tuyết đã ngừng rơi, Lạc Nhạn trở về phòng, lặng lẽ nhìn ra cửa sổ. Hình bóng nam chính vẫn hiện lên trong tâm trí cô – một người lạnh lùng, khó nắm bắt, nhưng cũng khiến cô tò mò đến mức không thể bỏ qua.
Cô biết, cuộc hành trình trong cung vừa mới bắt đầu. Ánh mắt lạ lùng hôm nay báo hiệu nhiều biến cố phía trước: hợp tác, mâu thuẫn, và cả những tình huống nguy hiểm sẽ buộc họ phải hiểu nhau hơn. Nhưng điều quan trọng nhất, cô nhận ra một điều chưa từng thấy: trong băng giá của cung đình, có một ánh sáng ấm áp đang dần ló dạng – chính là sự chú ý và quan tâm từ người đàn ông lạnh lùng ấy.