hoa nở trong tuyết

Chương 4: Nguy cơ từ cung cấm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm xuống, cung điện chìm trong màn tuyết trắng mờ ảo. Ánh nến hắt lên những bức tường gỗ trơn láng, khiến bóng của Lạc Nhạn dài ngoằn ngoèo trên nền đá. Cô lặng lẽ len lỏi qua các hành lang, từng bước đều thận trọng như mèo săn mồi. Mỗi tiếng bước chân vọng lại đều khiến tim cô nhảy lên, vì cô biết, bất cứ quan viên hay cung nữ nào cũng có thể tố cáo cô nếu nghi ngờ.

Mục tiêu hôm nay là phòng tài liệu cấm – nơi chứa sổ sách và thư từ mật của triều đình. Những manh mối về âm mưu nhắm vào gia đình cô hầu như được lưu giữ ở đây. Nhưng để vào phòng, cô phải tránh ánh mắt canh gác của các vệ sĩ và hệ thống báo động tinh vi.

Vừa khẽ mở cửa phòng, Lạc Nhạn chợt nghe tiếng gió xào xạc, và bóng một người thấp thoáng phía sau. Cô quay lại, thấy nam chính đứng đó, ánh mắt sắc lạnh như băng, khiến không gian xung quanh như đông cứng lại.

“Ngươi vào đây làm gì?” Anh hỏi, giọng nghiêm khắc, nhưng không hẳn là giận dữ.

Lạc Nhạn hít một hơi, cố giấu đi sự căng thẳng: “Con… con nghe nói có tài liệu quan trọng cần tham khảo… dạ, con muốn tìm hiểu thôi ạ.”

Anh nhìn cô một lúc lâu, dường như đánh giá từng cử chỉ, từng ánh mắt. Rồi chậm rãi bước tới, giọng khẽ thấp: “Nếu ta không ở đây, liệu ngươi có thể thoát ra mà không bị bắt?”

Câu nói như một thử thách. Lạc Nhạn hiểu rằng, đây không chỉ là cơ hội mà còn là nguy cơ. Cô phải lựa chọn: tiếp tục một mình, hay đồng ý hợp tác với người vừa nghi ngờ vừa tò mò này.

“Dạ… nếu bệ hạ giúp con, chắc chắn con sẽ không làm hại cung điện,” cô nói, vừa cẩn trọng vừa cầu khẩn.

Anh khẽ gật đầu, không nói thêm, nhưng ánh mắt anh đã cho thấy sự đồng ý ngầm. Hai người đứng sát bên nhau, lặng lẽ dò xét xung quanh, từng bước tiến vào phòng tài liệu cấm.

Bên trong, không khí ẩm mốc, hương mực khô và giấy cũ lan tỏa. Lạc Nhạn nhanh chóng tìm những cuốn sổ ghi chú mật, ghi nhớ từng dòng chữ, từng tên quan chức liên quan. Chẳng mấy chốc, cô phát hiện một bức thư bị giấu kỹ, tiết lộ kế hoạch triều đình nhắm vào gia đình cô – đúng như linh cảm trước đó.

Nhưng khi cô định rút bức thư, một tiếng động nhỏ vang lên từ bên ngoài cửa sổ. Cả hai quay lại, căng mắt quan sát. Một vệ sĩ tuần tra đang tiến gần, chắc chắn sẽ phát hiện họ.

Nam chính lập tức hành động: nhanh nhẹn kéo Lạc Nhạn vào bóng tối của một tấm rèm. Họ nín thở, tim đập dồn dập trong bầu không khí căng thẳng.

Sau vài phút, vệ sĩ đi qua, không hề nghi ngờ. Lạc Nhạn thở phào, lòng vừa sợ vừa ngưỡng mộ nam chính. Đây là lần đầu tiên họ hợp tác thực sự, cùng nhau đối mặt nguy hiểm.

Khi mọi thứ tạm lắng xuống, anh khẽ nói: “Ngươi có nhiều điều không đơn giản. Nếu không vì chuyện này, ta sẽ không để ý.”

Cô mỉm cười, vừa vui vừa lo: Ít ra, anh ta cũng nhận ra năng lực của mình… nhưng đồng thời, anh ta càng nguy hiểm nếu biết quá nhiều.

Đêm ấy, tuyết rơi nhẹ ngoài cửa sổ, trải một lớp trắng mờ ảo lên cung điện. Lạc Nhạn biết, từ giờ trở đi, cô và nam chính sẽ phải dẫn nhau qua những nguy hiểm của cung cấm, âm mưu triều đình, và cả những tình huống không ai ngờ tới. Nhưng cũng từ khoảnh khắc này, mối liên kết đầu tiên giữa họ đã hình thành – một liên minh đầy nghi ngờ, nhưng cũng tiềm ẩn tình cảm dần nảy nở.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×