hoa nở trong tuyết

Chương 5: Học cách sinh tồn trong cung


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, ánh nắng yếu ớt xuyên qua cửa sổ chạm lên nền gạch lạnh của cung điện. Lạc Nhạn vừa thức dậy đã nghe tiếng bước chân hối hả của các cung nữ và quan viên đi lại trong hành lang. Mỗi ngày ở cung là một thử thách mới: không chỉ phải học cách ứng xử khéo léo, mà còn phải ghi nhớ mọi quy tắc cung đình vốn rắc rối đến mức khiến cô hoa mắt.

Hôm nay, nhiệm vụ đầu tiên của cô là học cách phục vụ trong bữa tiệc nhỏ của hoàng tử. Cô khẽ nắm lấy tay áo, cố giữ bình tĩnh, nhưng chỉ vài bước đi, chiếc khay trà trong tay cô bất ngờ rung lắc. Một giọt trà nóng rơi xuống nền gạch, vừa đủ để thu hút ánh mắt nghi ngờ của một cung nữ kỳ cựu.

“Cẩn thận hơn chứ, đồ mới vào cung mà đã vụng về như vậy!” cung nữ nọ mỉa mai, khiến Lạc Nhạn đỏ mặt, nhưng vẫn cố mỉm cười lễ phép.

Ngay lúc đó, nam chính xuất hiện, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô nhưng lại đưa tay giữ chặt khay trà trước khi nó đổ xuống đất.

“Có vẻ cô không quen với bữa tiệc cung đình,” anh nói, giọng khẽ khàng nhưng không mất đi sự nghiêm khắc.

“Dạ… con mới vào cung, xin bệ hạ thông cảm,” Lạc Nhạn đáp, cố giấu nỗi lo lắng.

Anh khẽ cười, một nụ cười thoáng qua như ánh sáng len lỏi trong giá lạnh: “Vậy thì hãy học cách quan sát, đừng chỉ nhìn vào khay trà. Cung điện này đầy cạm bẫy, một sơ suất nhỏ cũng đủ nguy hiểm.”

Cả buổi sáng trôi qua, Lạc Nhạn học cách giữ bình tĩnh, quan sát cách các cung nữ di chuyển, cách cung điện vận hành, và cả những quy tắc không lời mà mọi người đều phải tuân theo. Mỗi lần cô gặp nam chính, đều là những khoảnh khắc thử thách: anh quan sát cô, cô lại phải giả vờ bình thường, nhưng bên trong, cả hai dần nhận ra sự thông minh, tinh tế của đối phương.

Buổi chiều, Lạc Nhạn phải tham gia một cuộc tập luyện cung đấu nhỏ – vốn là cách cung nữ luyện tập phòng thân và thể hiện sự nhanh nhạy. Cô thoăn thoắt né tránh, đánh trúng mục tiêu, khiến một số cung nữ ghen tị. Nam chính đứng nhìn từ xa, ánh mắt khẽ động: Cô gái này không hề bình thường…

Một tình huống hài hước xảy ra khi cô lỡ đánh rơi kiếm giả trong lúc trình diễn. Cả đám cung nữ cười xôn xao, và Lạc Nhạn đỏ mặt, nhưng nam chính lại tiến đến, cúi xuống nhặt kiếm trao cho cô, ánh mắt không giấu nổi vẻ thán phục.

Buổi tối, khi tuyết lại bắt đầu rơi, Lạc Nhạn ngồi bên cửa sổ, nhìn bóng mình trong ánh đèn lung linh. Hôm nay cô đã học được cách sinh tồn trong cung – không chỉ qua việc quan sát và luyện tập, mà còn qua những khoảnh khắc nhỏ bé nhưng đáng giá: sự giúp đỡ lặng lẽ của nam chính, ánh mắt đánh giá nhưng không phán xét, và cảm giác rằng có người luôn âm thầm để ý đến mình.

Trong lòng cô, một cảm giác lạ lùng dần nảy sinh: giữa cung điện nguy hiểm này, giữa những nghi ngờ và cạm bẫy, hình bóng nam chính đã trở thành điểm tựa, dù chưa một lần họ thừa nhận. Và cô biết, hành trình của mình chưa bắt đầu, nhưng mỗi bước đi trong cung đều sẽ khiến họ gần nhau hơn – hoặc gặp nguy hiểm cùng nhau.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×