Trời chiều phủ một màu xám xịt, tuyết rơi dày hơn, phủ trắng các hành lang cung điện. Lạc Nhạn đang thận trọng đi lấy tài liệu mật từ phòng hành chính, khi đột nhiên nghe tiếng động lạ từ phía cầu thang phía trên. Một nhóm vệ sĩ bí ẩn xuất hiện, rõ ràng không phải tuần tra thông thường.
Cô lập tức lùi vào bóng tối, tim đập dồn dập. Nhớ lại kế hoạch, cô định rút lui, nhưng vừa quay lại, thấy nam chính đứng chắn lối. Ánh mắt anh sắc lạnh nhưng chứa sự quyết đoán:
“Ngươi không thể đi một mình. Đây không phải nơi dành cho cô,” anh nói, giọng đều nhưng nghiêm trọng.
Lạc Nhạn biết không còn lựa chọn. Cô gật đầu, hai người cùng nhau len lỏi qua hành lang hẹp, tránh ánh mắt của nhóm vệ sĩ. Mỗi bước đi đều căng thẳng đến mức dường như không khí cũng nặng nề hơn.
Một tình huống nguy hiểm xảy ra: nhóm vệ sĩ tiến tới nơi họ đang ẩn náu. Nữ chính muốn né ra, nhưng nam chính kéo tay cô vào một phòng nhỏ, đóng cửa khẽ. Anh khẽ thì thầm: “Ở đây an toàn hơn… nhưng phải nhanh chóng nghĩ cách thoát.”
Trong khoảnh khắc này, Lạc Nhạn nhận ra sự quyết đoán, nhạy bén của anh. Không chỉ là hoàng tử hay quan võ, mà còn là một đồng minh mạnh mẽ, người mà nếu không có anh, cô khó có thể thoát khỏi nguy hiểm.
Họ cùng nhau tìm một lối thoát qua hành lang phụ, vừa tránh được vệ sĩ, vừa thu thập được tài liệu quan trọng mà Lạc Nhạn nhắm đến. Trong lúc hợp tác, ánh mắt họ chạm nhau nhiều lần, không lời nhưng đầy ý nghĩa: sự tin tưởng bắt đầu hình thành.
Khi đã thoát ra khỏi khu vực nguy hiểm, đứng giữa sân phủ đầy tuyết, hai người thở phào. Lạc Nhạn nhìn nam chính, lòng vừa cảm kích vừa rối bời:
“Cảm… cảm ơn bệ hạ đã cứu con,” cô nói, giọng run run nhưng thành thật.
Anh chỉ gật đầu, ánh mắt dịu đi một phần, nhưng vẫn giữ sự nghiêm nghị: “Không cần nói lời cảm ơn. Đây là lần duy nhất chúng ta hợp tác, nhưng tôi tin, nếu không có ngươi, việc này sẽ không dễ dàng.”
Khoảnh khắc ấy, giữa màn tuyết trắng và ánh sáng nhạt của hoàng cung, một sợi dây vô hình gắn kết họ lại. Từ sự hợp tác bất đắc dĩ, họ bắt đầu hiểu nhau hơn – không chỉ về trí tuệ và năng lực, mà còn về sự dũng cảm và lòng kiên định.
Lạc Nhạn thầm nhủ: Có lẽ, trong cung điện rộng lớn và đầy nguy hiểm này, chúng ta sẽ phải dựa vào nhau nhiều hơn nữa…
Và chính từ đây, mối quan hệ giữa nữ chính và nam chính bước sang một trang mới – nơi tình cảm dần nảy nở, nhưng cũng đầy cạm bẫy và âm mưu chờ đợi phía trước.