Một buổi chiều u ám, tuyết vẫn rơi dày trên mái cung điện. Lạc Nhạn len lỏi qua các hành lang vắng lặng, mắt không rời khỏi những bức tường gỗ chạm trổ tinh xảo. Cô biết, trong cung, ngay cả một sơ suất nhỏ cũng có thể khiến kế hoạch của cô thất bại.
Mục tiêu hôm nay là thư phòng của hoàng tử – nơi chứa những bức thư và tài liệu mật liên quan đến các quan lại và âm mưu triều đình. Đây là cơ hội quan trọng để Lạc Nhạn tìm manh mối về việc gia đình mình đang bị nhắm đến.
Khi bước vào thư phòng, cô lập tức nhận ra sự khác biệt: không chỉ có giấy tờ, mà còn có những bản đồ, sơ đồ cung điện và nhiều dấu hiệu cảnh báo được giấu kỹ. Mỗi vật dụng, mỗi tờ giấy đều như một mảnh ghép trong bức tranh âm mưu rộng lớn.
Đang tập trung ghi chép, cô nghe thấy tiếng bước chân nhẹ. Quay lại, cô thấy nam chính đứng ở cửa, ánh mắt dõi theo cô, không giấu sự nghi ngờ nhưng cũng đầy tò mò.
“Ngươi lại ở đây sao?” Anh hỏi, giọng đều nhưng sắc bén.
Lạc Nhạn nhanh trí trả lời: “Dạ… con chỉ… chỉ muốn sắp xếp lại giấy tờ cho ngăn nắp hơn ạ.” Giọng điệu bình tĩnh, nhưng tay cô vẫn thắt chặt thanh kiếm giấu trong áo.
Anh tiến đến gần, ánh mắt quét qua các giấy tờ trên bàn. Một lát sau, anh nói khẽ: “Một số thông tin cô tìm không phải để lộ ra ngoài. Nếu không cẩn thận, sẽ có người phát hiện.”
Lạc Nhạn cảm thấy vừa sợ vừa hứng thú. Đây là lần đầu tiên họ phải chia sẻ không gian kín và bí mật cùng nhau, cùng nhau phân tích các tài liệu. Trong lúc bàn bạc, cô nhận ra sự thông minh, tỉ mỉ và nhạy bén của anh, không chỉ trong võ nghệ mà còn trong trí tuệ.
Một lúc sau, họ phát hiện một bức thư bị giấu kỹ, tiết lộ âm mưu nhắm vào gia đình cô – các quan lại xung quanh đang bị thao túng để triều đình loại bỏ gia tộc nhỏ bé nhưng có uy tín. Đây là manh mối quan trọng, có thể thay đổi toàn bộ kế hoạch của cô.
Nam chính nhìn Lạc Nhạn, ánh mắt không còn sắc lạnh như lúc ban đầu mà pha chút đồng cảm: “Ngươi biết mình đang làm gì. Nếu không cẩn thận, mạng sống sẽ gặp nguy hiểm.”
Cô đáp, giọng run run nhưng quyết tâm: “Dạ… con biết. Nhưng con không thể đứng nhìn gia đình bị hại.”
Khoảnh khắc ấy, giữa thư phòng ấm áp ánh nến và bầu không khí căng thẳng của tuyết rơi ngoài cửa, một sự kết nối vô hình hình thành. Họ hiểu nhau hơn, không chỉ về mục tiêu mà còn về bản lĩnh và trái tim kiên định.
Trước khi rời phòng, nam chính khẽ nhắc: “Cẩn thận. Và nếu cần, tôi sẽ giúp.”
Lạc Nhạn gật đầu, lòng vừa cảm giác an tâm vừa hồi hộp. Cô biết, từ đây, mối quan hệ giữa họ sẽ không chỉ là hợp tác bất đắc dĩ nữa, mà là một liên minh thực sự, nơi tình cảm dần nảy nở, đồng thời những nguy cơ và âm mưu trong cung sẽ ngày càng gần họ hơn.