hoa nở trong tuyết

Chương 8: Đêm tuyết trắng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đêm nay, tuyết phủ trắng cả kinh thành, từng bông lặng lẽ rơi trên mái ngói, hòa với ánh đèn vàng nhạt của cung điện. Lạc Nhạn len lén đi qua hành lang, tay ôm chặt tài liệu mật vừa tìm được trong thư phòng hoàng tử. Cô biết, bất cứ ai phát hiện cô mang theo những giấy tờ này sẽ gặp nguy hiểm.

Bỗng, tiếng động lạ vọng từ phía sân sau. Một bóng người lướt qua tuyết, điệu bộ vội vã nhưng tinh vi. Lạc Nhạn lập tức nhận ra nguy cơ: kẻ lạ mặt đang âm mưu lấy cắp tài liệu quan trọng hoặc tấn công cung điện.

Trước tình huống nguy hiểm, nam chính xuất hiện, bước nhanh từ bóng tối, mắt sắc lạnh. “Ngươi không nên ở đây một mình,” anh nói, giọng nghiêm nghị nhưng có vẻ quan tâm.

Không kịp trả lời, cả hai nhận ra bóng người lạ đang tiến gần. Không còn thời gian để lẩn tránh, họ phải hợp tác ngay. Lạc Nhạn nhanh tay rút kiếm, còn anh vung thanh kiếm dài, che chắn cho cô.

Một trận đấu âm thầm diễn ra giữa tuyết trắng: từng nhát kiếm, từng bước chân đều phải chính xác. Mỗi lần chạm trán, họ phối hợp nhịp nhàng, như thể đã quen biết từ lâu. Trong khoảnh khắc nguy hiểm ấy, những ánh mắt trao nhau không còn chỉ là nghi ngờ, mà là sự tin tưởng tuyệt đối.

Sau vài phút căng thẳng, kẻ lạ mặt bị ép lui vào góc sân, rồi bỏ chạy giữa màn tuyết dày. Lạc Nhạn thở dốc, tim đập nhanh, nhưng trong lòng vừa sợ vừa phấn khích: Chúng ta… đã cùng nhau vượt qua nguy hiểm.

Nam chính đặt tay lên vai cô, ánh mắt dịu lại: “Ngươi biết cách tự bảo vệ bản thân, nhưng đừng bao giờ nghĩ mình có thể một mình đối mặt mọi chuyện.”

Cô gật đầu, nhịp tim vẫn chưa bình thường lại. “Con… con hiểu. Cảm ơn bệ hạ đã giúp con.”

Khoảnh khắc ấy, tuyết vẫn rơi dày, phủ trắng sân cung, tạo nên một cảnh tượng vừa lãng mạn vừa nguy hiểm. Hai con người đứng bên nhau, trái tim dường như cùng nhịp đập: vừa trải qua thử thách, vừa nhận ra rằng sự sống còn trong cung điện không chỉ nhờ trí tuệ, võ nghệ, mà còn nhờ sự hợp tác và tin tưởng vào đối phương.

Đêm tuyết trắng kết thúc, nhưng hành trình của họ mới chỉ bắt đầu. Mối liên kết giữa Lạc Nhạn và nam chính trở nên vững chắc hơn, không chỉ bởi hoàn cảnh, mà còn bởi cảm giác an toàn và sự gần gũi dần nảy sinh giữa họ. Và từ đây, tình cảm trong họ sẽ bắt đầu chuyển từ ngấm ngầm sang nhận biết rõ ràng, nhưng cũng đồng nghĩa với nguy cơ âm mưu triều đình ngày càng sát gần.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×