hoa tâm loạn cung

Chương 3: cầm – kỳ – thi – họa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

tiếng đàn tỳ bà và cổ cầm vang như nước nhỏ, có người gảy nhầm dây, có người khẩy non tay. Xuân Dao biết mình không phải sở trường, nàng chọn một khúc “Vọng Nguyệt” giản lược, không khoe kỹ xảo, chỉ giữ nhịp vững, âm đều, tay phải bấm dây rất nhẹ. Nốt cuối khẽ lắng như giọt sương rơi, chẳng khiến ai kinh ngạc, nhưng cũng không làm ai khó chịu.

“Biết mình biết người, tạm.” – Tôn mama gõ thước, giọng nhạt như nước ấm.

Cuối cùng là trà nghệ – thứ vốn bị nhiều người xem nhẹ, nhưng trong cung trà là lễ, trà là nhịp thở, trà là dịp mượn hương nói chuyện. Mỗi người một bàn nhỏ, dụng cụ đủ: ấm tử sa, chén thanh hoa, thìa tre, đồ gạn bọt, bình nước ấm, bồn tro tàn. Phòng khảo hạch mở cửa sổ hướng hồ sen, gió đưa mùi bùn non nức lên, quyện hương trà mới như mùi mật ong thưa.

Xuân Dao thắp lò, hơ ấm chén. Nàng chọn trà Bích Loa xuân, lá nhỏ, xoắn tôm, hương thanh tuyền. Nước đầu đổ ra “tẩy trà”, nước hai rót cao một chút để hương mở. Mọi thứ đều đúng quy củ. Bỗng, ở bàn bên cạnh, một tiếng “a” khẽ hốt hoảng: Lệ Quân – cô gái áo trắng ngà, mặt trái xoan, mắt như nước hồ thu – lúng túng vì ấm nước bị nứt lông.

“Đổi ấm.” – Tôn mama nói, nhưng giọng lạnh: “Trừ điểm.”

Lệ Quân cắn môi, tay run, hiển nhiên điểm trừ ấy đủ để cô rớt hạng. Xuân Dao liếc qua, thấy ấm bị nứt do đáy hạ nhiệt đột ngột – hẳn ai đó đã thay nước ấm bằng nước nguội. Tinh ý thế, nhưng giữa phòng khảo hạch, nàng không thể lên tiếng buộc tội ai.

Nước thứ ba của Xuân Dao đã chín. Nàng khẽ nâng nắp ấm, hơi trà bốc lên như mây mỏng. Một ý nghĩ loé lên: trà vốn là sự “chia sẻ hương vị”. Nàng rót một chén nhỏ, nhẹ nhàng đẩy về phía Lệ Quân:

“Muội muội, hương này hợp tiết sáng, xin mời nếm thử để định độ nước.”

Một động tác lách qua kẽ quy củ, nhưng không phạm quy: không giúp làm trà, chỉ mời nếm hương để “so chiếu” độ nước. Lệ Quân nhận, đôi mắt ươn ướt vì cảm kích. Hương trà thanh, vị ngọt hậu khiến cô bình ổn lại hơi thở, đổi ấm, khởi nước, làm lại đúng thứ tự.

Tôn mama không nói gì. Nhưng khi đi qua, bà dừng lại một thoáng dài hơn chớp mắt. Cây thước gõ “cốc” một tiếng vào bàn Xuân Dao.

“Trong cung, người khéo không phải người nói giỏi, mà là người biết dừng.”

Xuân Dao cúi đầu: “Vãn bối tuân dạy.”

Khảo hạch kết thúc vào giờ Thìn. Hồ sơ điểm số ghim thành xấp, đưa vào Thượng Phòng để trình. Bọn tú nữ được giải tán nửa buổi. Sân sau Dưỡng Tâm viện có một vạt nắng rắc như bột vàng, chim sẻ rúc rích trên mái gạch xanh. Lệ Quân ôm chén trà nguội chạy đến, hạ giọng:

“Vừa rồi… đa tạ. Nếu không có cô, chắc tôi hỏng.”

“Ta không làm gì.” – Xuân Dao mỉm cười, ánh mắt hiền mà xa: “Chỉ là… hương trà nên chia sẻ.”

Lệ Quân nhìn nàng kỹ hơn: “Nghe nói cô là con gái Hộ bộ lang trung? Văn bút có khí, lễ bái có độ, trà có nhịp. Trong phòng vừa rồi, nhiều người nhìn cô đấy.”

Xuân Dao khẽ lắc: “Càng ít người nhìn càng tốt.”

Gió đưa mùi mẫu đơn từ bồn hoa xa xa đến, ngọt sắc và hơi gắt. Ở góc hành lang, Tịnh Nghi đứng dựa cột, khóe miệng cong cong, vờ ngắm cá nhưng mắt lại như lưỡi dao quét qua từng người. Cạnh cô ta là Thu Oanh, một tú nữ khác, mái tóc cài trâm bươm bướm vàng, cười híp mắt:

“Khéo tay, khéo miệng. Loại đó sau này dễ gặp may.”

Tịnh Nghi đáp bâng quơ: “May hay họa, chờ xem.”

Buổi trưa cơm vãn, Dưỡng Tâm viện lại nổi tiếng bước chân. Tôn mama đọc danh sách năm người đi hầu ngự hoa viên buổi chiều – lấy cớ “chuyển trà ấm mới vào nội đình”, thực ra là để Thượng thư phòng và Thái giám tổng quản quan sát cử chỉ thường ngày. Nghe tên thứ tư, “Xuân Dao”, tim nàng đánh “thịch” một cái.

Đi nội đình… Nơi ấy cách không xa Càn Thanh cung, lại thông ra ngự hoa viên – nơi Hoàng thượng đôi lúc ghé. Mặc dù biết cơ hội gặp rồng chỉ như mơ, nhưng trong lòng nàng vẫn có một quãng thấp thỏm không hiểu tên gọi.

Trời ngả quá Ngọ, nắng rút về sau những tán hòe. Ngự hoa viên mịt mùng bóng cây, lối đá uốn khúc, đình Vân Tạ quét sơn biếc như một giọt mực rơi vào bức lụa xanh. Hồ giữa vườn đầy sen, lá to như mâm ngọc, mấy nụ sen vừa hé, hương thơm thoảng như lời thì thầm.

Xuân Dao cùng bốn tú nữ bưng khay trà, theo thái giám vào đình. Trên bàn đá đã đặt thẻ sách và bút lông, như thể vừa có người ngồi viết. Thái giám bảo:

“Đặt trà. Không được nói nhiều. Có người đến thì lùi ba bước, cúi đầu.”

Họ làm theo. Chén trà đầu đặt ở bên phải, ấm để bên trái, chén rót thử đặt trước, khăn gấm đặt đối, mọi thứ như trên bàn cờ. Gió thổi, rèm trúc lật phật. Từ lối đá phía nam, có tiếng bước chân rất khẽ.

Một người nam tử mặc áo thường sam màu xanh đậm, đầu đội mũ xuân quan đơn giản, dáng đi điềm đạm, hai thái giám theo sau xa xa như không muốn quấy rầy. Người ấy bước vào đình, không vội ngồi, chỉ nhìn khay trà, ánh mắt như nước qua đá, không gợn mà sâu.

Thái giám bên cạnh nhẹ cúi: “Gia…” – Hắn khựng lại, đổi giọng – “Công tử.”

Xuân Dao cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy vạt áo xanh dừng lại trước bàn. Nam tử ấy đưa tay, không chạm vào chén trà đầu tiên, mà đi thẳng đến ấm Xuân Dao đặt. Một động tác nhỏ đến nỗi khó ai nhận ra, nhưng hắn rót nghiêng hơn một sợi tóc so với quy củ. Nước trà chảy thành hai dòng, cộng vào với độ nghiêng ấy, hương bốc thẳng rồi trườn xuống, lắng ở đáy chén lâu hơn, khiến vị ngọt hậu kéo dài.

Xuân Dao thoáng sững, trong đầu bật ra hai chữ: cao thủ.

“Trà này.” – Nam tử cầm chén, giọng trầm mà ấm: “Nước hai rót hơi cao. Nhưng vì rót cao nên hương mở, hậu vị lại hơi thiếu, cần bù bằng nghiêng. Cô nương… hiểu chứ?”

Một câu không cao giọng, mà chạm thẳng vào điểm yếu của nàng. Xuân Dao bàng hoàng, ngẩng mặt một khoảnh rất nhỏ. Ánh mắt nàng bắt gặp đôi đồng tử đen và sáng như được mài từ mực tốt, không lạnh lẽo như tưởng tượng về đế vương, mà bình tĩnh như một mặt hồ sâu. Nàng vội cúi ngay, hai tay chắp, giọng nhẹ như lá rơi:

“Đội ơn công tử chỉ điểm.”

Tịnh Nghi ở góc đình tinh ý đến mức mỉm một nụ cười. Thu Oanh khẽ nhướng mày. Hai thái giám đứng xa càng cúi thấp hơn. Còn Lệ Quân – người cũng có mặt – đôi mắt sáng lên đầy kinh ngạc rồi lập tức thu lại như một chiếc quạt gấp, lễ độ như nước.

Nam tử kia ngồi xuống, không giới thiệu, không báo danh. Hắn cầm bút lông, chấm mực, tĩnh một nhịp rồi viết bốn chữ trên giấy tuyên thành: “Dĩ tĩnh chế động”. Nét bút khoan thai, lực chìm, phản tay hơi ngửa. Viết xong, hắn để bút lên gác, quay sang, nhấc chén lần thứ hai từ ấm của Xuân Dao, khẽ nhấp.

“Vừa rồi,” – hắn nói, mắt nhìn qua rèm trúc ra hồ sen – “có một con hạc đậu trên đài đá giữa hồ. Vừa đúng giờ Dậu hôm qua ta cũng thấy một con. Hạc không đến hai lần một chỗ, trừ phi ở đó có thứ gì lạ.”

Mọi người nghe mà không hiểu hắn muốn nói gì. Xuân Dao theo ánh mắt ấy nhìn ra, đài đá trơn tuột, chỉ có mấy đốm rêu. Bỗng trong óc nàng loé: hạc ăn cá, cá đến khi nước ấm, bầy cá chỉ tập trung khi… nàng nhớ nốt đánh rơi vụn trà trong chén thử của mình lúc dọn bàn – thứ ngọt nhẹ ấy rơi xuống nước, lũ cá kéo về, hạc thấy thì tới.

“Là ngọt ạ.” – Nàng buột miệng, rồi thót người, vội cúi thấp – “Tiểu nữ thất ngôn.”

Nam tử bật cười khẽ: “Đúng. Ngọt nhẹ. Mà ngọt nhẹ… dễ khiến người tham.”

Câu ấy như có lớp nghĩa khác. Một tia gió lùa, rèm trúc khẽ reo. Nam tử đặt chén xuống, đứng dậy. Lúc xoay người, một miếng ngọc bội nơi hông hắn khẽ cọ vào bàn đá, phát ra tiếng “khẽ” rất nhỏ, như một tiếng thở dài. Hắn đi ra, bóng in lên đá trắng, nhẹ như nước chảy. Hai thái giám lặng lẽ theo sau.

Trong đình còn lại hơi trà vương và bốn chữ trên giấy. Tôn mama xuất hiện như từ trong gió, cúi xuống nhìn chữ, mắt bà vốn xếch nhẹ, lúc này như khép bớt. Bà phẩy tay:

“Thu dọn. Giữ gìn giấy mực này.”

“Dạ.”

Khi mọi người tản đi, Xuân Dao cúi xuống nhấc ấm, bỗng thấy một vệt ánh xanh dưới ghế đá – miếng ngọc bội lúc nãy đã rơi lại. Nàng tim đập mạnh, tay không tự chủ mà đưa ra, rồi dừng giữa chừng: ngọc của ai? Nếu là kẻ nào đó tầm thường, cũng không thể vào đình Vân Tạ giờ này với hai thái giám đi sau. Nếu là…

“Cô nương.” – Tiếng nói của Lệ Quân phía sau rất nhẹ – “Rơi đồ.”

Xuân Dao ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt Lệ Quân. Trong mắt cô gái áo trắng là sự tin cậy không rõ từ đâu đến. Nàng hiểu, từ khoảnh khắc ấy, họ đã đứng cùng một sợi dây mỏng, vừa là thiện ý, vừa là định mệnh.

“Để đó.” – Tôn mama đột ngột quay lại, giọng không cao mà nặng – “Đồ của ai sẽ có người đến nhận. Không tự tiện.”

Xuân Dao giật mình rút tay, cúi đầu: “Vâng.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×