họa tiết linh hồn

Chương 3: Luật Lệ Của Vô Hình


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng đầu tiên thức dậy cùng một thực thể vô hình là một trải nghiệm siêu thực đối với Thiên Y. Ánh sáng mặt trời chiếu vào căn phòng gác mái qua cửa sổ kính, nhưng thay vì chỉ thấy bụi bay, cô thấy Sơn. Anh đang đứng cạnh giá vẽ, nơi cô đã phác thảo anh đêm qua. Những nét chì của cô dường như đã làm anh vững chắc hơn một chút; màu sắc ánh tím xanh trên người anh đã rõ ràng và đậm nét hơn.

Thiên Y ngồi dậy. "Chào buổi sáng," cô nghĩ, cố gắng gửi ý nghĩ đó đến anh một cách mạnh mẽ nhất có thể.

Sơn quay lại. Dòng ý thức của anh lập tức tràn ngập tâm trí cô, không phải là lời chào, mà là một sự khẩn trương.

"Nguy hiểm. Cô phải hiểu. Ranh giới mong manh."

Anh dùng tay vô hình chạm vào bức tường, tạo ra một lớp sương mù lạnh lẽo, rồi vẽ một hình ảnh: một quả cầu thủy tinh đang tan vỡ bị buộc vào một sợi dây mỏng manh, và sợi dây đó chính là hình ảnh của Thiên Y.

"Anh muốn nói rằng anh đang tan biến nhanh chóng hơn khi ở gần tôi?" Thiên Y nghĩ, cảm thấy tim mình thắt lại.

Sơn lắc đầu. Anh viết một dòng chữ phức tạp hơn: "Thực... tại... kéo... tôi... lại. Càng... lâu... càng... khó... chống... lại."

Anh giải thích về Vùng Đệm Thời Gian. Đó không phải là một nơi nghỉ ngơi yên bình cho những linh hồn, mà là một vòng lặp hỗn loạn của những ký ức và khoảnh khắc bị mắc kẹt. Anh đã thoát ra khỏi vòng lặp đó, nhưng thực tại vật lý của thế giới Thiên Y có trọng lượng quá lớn. Mỗi giây anh tồn tại ở đây mà không có một "cơ thể" vật lý đều khiến anh bị kéo ngược về Vùng Đệm, hoặc tệ hơn, bị phân rã thành năng lượng thuần túy.

"Làm sao chúng ta ngăn chặn điều đó?" Thiên Y hỏi, nhảy ra khỏi giường, quên mất việc mình không được chạm vào anh.

Sơn lùi lại nhanh chóng. Thiên Y dừng lại, chỉ còn cách anh vài centimet.

Anh viết lên không khí bằng hơi lạnh, tạo ra một loạt quy tắc mới, cứng rắn hơn:

Sự Chạm Là Chết: Bất kỳ sự tiếp xúc vật lý nào (da thịt, tóc) sẽ kích hoạt quá trình tan biến của anh nhanh gấp mười lần. Nó giống như một phản ứng phản vật chất.

Sự Nghi Ngờ Phân Rã: Nếu Thiên Y bắt đầu nghi ngờ sự tồn tại của anh, anh sẽ trở nên mờ ảo. Sự dao động cảm xúc và tinh thần của cô là chất xúc tác cho sự tan biến.

Vật Phẩm Neo Giữ: Họ phải tìm ra vật phẩm đã khiến anh bị mắc kẹt giữa các chiều không gian. Đó là "Chìa Khóa Năng Lượng" duy nhất có thể giúp anh xây dựng một "cơ thể" vật lý.

Thiên Y nhìn Sơn, thấy sự quyết tâm tuyệt vọng trong đôi mắt vô hình của anh. Anh không chỉ chiến đấu để tồn tại, anh còn chiến đấu để giữ lại danh tính ít ỏi mà anh còn nhớ.

"Nhưng anh không nhớ gì về vật phẩm đó," Thiên Y nói, dựa người vào bàn làm việc.

Sơn gật đầu. Anh nhớ một cảm giác, một mùi hương và một âm thanh liên quan đến nó.

"Hộp... gỗ... đàn... violin... cũ."

Thiên Y nhớ lại. Tại khu di tích Phong Lăng, cô đã thấy một tàn ảnh nhạt nhòa về một chiếc hộp đàn cũ kỹ bị bỏ lại gần tháp chuông. Khi cô chạm vào nó, Giác Quan của cô đã vỡ vụn, và Sơn đã xuất hiện.

"Chúng ta phải quay lại đó," Thiên Y nói. "Nhưng... làm sao anh có thể đi ra ngoài? Mọi người sẽ thấy tôi đang nói chuyện một mình."

Sơn viết: "Không... sao. Tôi... chỉ... là... không... khí... đối... với... họ."

Anh đi xuyên qua cánh cửa gỗ. Cô thấy cánh cửa không hề rung chuyển, Sơn đi qua nó dễ dàng như đi qua một luồng ánh sáng.

Nhưng khi anh bước ra ngoài ban công và ánh sáng mặt trời mạnh mẽ chiếu vào anh, cơ thể Sơn lập tức nhòe đi. Anh lùi lại vào trong nhà, đứng trong góc tối. Anh trông như một ảo ảnh bị lỗi, và nỗi hoảng loạn của anh tràn vào tâm trí Thiên Y.

"Chúng ta không thể mạo hiểm ra ngoài ban ngày," Thiên Y kết luận. "Chúng ta phải đi vào ban đêm. Hoặc tìm một cách khác."

Trường hợp của Sơn hoàn toàn khác biệt so với bất kỳ tàn ảnh nào cô từng thấy. Tàn ảnh là ký ức, Sơn là thực thể bị giam cầm.

An Hạ nhìn Sơn, người đang cố gắng kiểm soát sự tan biến của mình. Cô nhận ra rằng, đây không chỉ là một nhiệm vụ để cứu một người lạ, mà là một cuộc đua marathon về cảm xúc. Cô không được phép nghi ngờ. Cô phải luôn giữ vững niềm tin, sự tập trung và tình yêu, ngay cả khi cô không thể chạm vào anh.

Tình yêu của họ sẽ phải được xây dựng trên sự vô hình, sự tin tưởng tuyệt đối, và sự hy sinh.

Thiên Y đến gần giá vẽ, lấy cọ ra. "Chúng ta không thể ra ngoài ngay bây giờ. Vì vậy, tôi sẽ tiếp tục công việc của mình. Tôi sẽ vẽ anh. Anh là họa tiết của tôi, và tôi sẽ vẽ anh thành hiện thực."

Cô bắt đầu vẽ, dùng màu nước và bút chì, cố gắng tạo ra sự vững chắc cho bóng hình Sơn. Mỗi nét cọ của cô là một lời thề, một sự khẳng định rằng anh có tồn tại.

Sơn đứng đó, tĩnh lặng, để cô vẽ. Anh biết rằng, trong thế giới kỳ lạ này, họa sĩ chính là người tạo ra thực tại. Và Thiên Y, với khả năng nhìn thấy những điều không ai thấy, là họa sĩ duy nhất có thể cứu anh.

Khi Thiên Y vẽ xong, cô đã phác họa được khuôn mặt anh. Lần này, không còn là khoảng trống mờ ảo nữa, mà là một khuôn mặt mơ hồ với đôi mắt sâu thẳm, nhưng vẫn thiếu đi những đường nét cuối cùng. Giống như một vị thần đang chờ đợi hơi thở cuối cùng của sự sống.

Sơn nhìn vào bức vẽ, rồi nhìn Thiên Y. Dòng ý thức của anh tràn ngập sự khao khát: "Tôi... muốn... cảm... nhận... nụ... hôn... của... cô."

Thiên Y cảm thấy mặt mình đỏ bừng. Cô yêu anh. Cô yêu cái ý nghĩ về anh, sự cô độc và sự tuyệt vọng mà cô cảm nhận được từ anh.

"Chưa được," cô nghĩ. "Chưa được chạm vào. Nhưng tôi hứa, Sơn. Tôi sẽ làm anh trở nên thực tế. Và rồi, chúng ta sẽ không bao giờ phải sợ hãi sự tan biến nữa."


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×