họa tiết linh hồn

Chương 4: Phác Thảo Định Mệnh


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những ngày tiếp theo là một chuỗi ngày kỳ lạ. Thiên Y gần như không rời khỏi căn hộ. Cô sống, hít thở và tồn tại trong sự hiện diện của Sơn. Anh là người bạn đồng hành thầm lặng, là nguồn cảm hứng bất tận, và cũng là gánh nặng vô hình mà cô phải mang theo.

Cô dành phần lớn thời gian để vẽ. Cô đã bắt đầu một bức tranh mới, một bức chân dung lớn của Sơn. Cô tin rằng đây là cách duy nhất để chống lại sự tan biến của anh. Những bức vẽ trước đây của cô luôn tràn ngập cảm xúc của những người và sự kiện cô nhìn thấy, nhưng bức chân dung này lại chỉ mang cảm xúc của riêng cô: sự tập trung, khao khát, và một tình yêu thầm lặng đang lớn dần.

Mỗi khi Thiên Y cầm cọ, Giác Quan Thứ Sáu của cô lại trở nên nhạy bén hơn. Cô cảm nhận được từng thớ vải trên áo sơ mi của Sơn, từng gợn sóng vô hình trên mái tóc anh. Cô vẽ không chỉ bằng mắt mà bằng cả linh hồn. Và mỗi nét vẽ, Sơn lại trở nên rõ nét hơn một chút. Vẻ ngoài vô diện của anh bắt đầu có những đường nét mờ nhạt, một cái bóng của nụ cười thoáng qua, một sự tập trung hiện hữu trong đôi mắt mờ ảo.

Sơn luôn ở bên cô. Anh ngồi trên chiếc ghế đối diện, đứng sau lưng cô khi cô vẽ, và đôi khi, anh chỉ lặng lẽ ngắm nhìn cô từ góc phòng. Cảm xúc anh truyền đến cô là một sự biết ơn vô hạn và sự ngạc nhiên. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng một Họa Tiết Linh Hồn như anh lại có thể được một người phàm trần quan tâm đến thế.

Một buổi chiều, khi Thiên Y đang tô màu cho bức tranh, cô nhận ra một điều kỳ lạ. Cô đã từng nhìn thấy hàng ngàn tàn ảnh trong đời, và tất cả chúng đều mang những cảm xúc và ký ức của chính chúng, của những sự kiện đã xảy ra. Một tàn ảnh của nỗi buồn sẽ khiến cô cảm thấy u sầu. Một tàn ảnh của niềm vui sẽ làm cô hạnh phúc. Nhưng với Sơn thì không.

Anh không mang đến một tàn ảnh nào. Anh không có ký ức, không có quá khứ, không có những mảnh vỡ cảm xúc. Anh chỉ là một khoảng trống trong thời gian. Anh là một thực thể đã bị gỡ bỏ khỏi dòng chảy và không để lại dấu vết.

Thiên Y buông cọ. "Anh không có tàn ảnh," cô nghĩ, ý thức của cô đầy sự kinh ngạc. "Anh là người duy nhất mà Giác Quan của tôi không thể đọc được."

Sơn lắc đầu. Dòng ý thức của anh tràn ngập nỗi buồn. "Bị xóa. Đã bị xóa khỏi dòng chảy thời gian."

"Tại sao?" Thiên Y hỏi.

Sơn không biết. Anh chỉ có một cảm giác mơ hồ về một sự kiện đã xảy ra, một "lỗi" lớn trong thời gian. Anh là kết quả của lỗi đó. Anh không thuộc về quá khứ, không thuộc về hiện tại, và không có tương lai. Anh là một thực thể bị mắc kẹt.

Thiên Y nhận ra sự thật đau đớn đó. Bằng cách cố gắng biến anh thành hiện thực, cô không chỉ giúp anh tồn tại, mà còn giúp anh lấy lại ký ức đã bị xóa. Mỗi nét vẽ là một mảnh ký ức. Mỗi sự tập trung của cô là một sợi chỉ kéo anh ra khỏi hư vô.

Cũng chính lúc đó, chuông điện thoại của Thiên Y reo lên, cắt đứt dòng suy nghĩ của cô. Là mẹ cô. Thiên Y vội vàng chạy đến nghe máy, và khi cô quay đi, sự tập trung của cô bị phân tán.

Ngay lập tức, Sơn bắt đầu nhòe đi. Các đường nét trên cơ thể anh trở nên mỏng manh, ánh sáng xanh tím lấp lánh tắt dần. Anh hoảng loạn, cố gắng làm cô chú ý, nhưng cô đang mải nói chuyện với mẹ mình.

Khi Thiên Y cúp máy, cô quay lại, hoảng hồn thấy Sơn đã gần như tan biến. Anh chỉ còn là một làn sương mỏng manh, run rẩy trong không khí.

"Sơn!" Thiên Y kêu lên, không nghĩ mà chỉ hét lên.

Cô vội vã chạy đến giá vẽ, cầm cọ lên. Cô vung tay, thêm những nét màu vào bức tranh, dồn hết sức lực và tình cảm vào đó. Cô nghĩ đến nụ cười mơ hồ của anh, sự tĩnh lặng của anh, và sự bất lực của cô khi không thể chạm vào anh. Cô nghĩ đến nỗi cô đơn mà anh đã phải chịu đựng.

"Đừng tan biến!" cô thét lên. "Tôi sẽ không để anh tan biến!"

Lời nói của cô, cùng với những nét cọ điên cuồng, đã có một sức mạnh kỳ diệu. Bóng hình Sơn ngừng tan biến. Anh dần lấy lại hình dạng, tuy vẫn còn mờ nhạt, nhưng đã vững chắc hơn. Anh yếu ớt, nhưng đã trở lại.

Sơn nhìn Thiên Y, ánh mắt vô hình của anh đầy sự cảm kích. Anh viết lên không khí một dòng chữ nhỏ, run rẩy.

"Cảm ơn... họa sĩ... của... tôi."

Thiên Y đã cứu anh, một lần nữa. Và giờ đây, cô đã hiểu: mỗi khi cô làm anh trở nên hữu hình, cũng chính là lúc cô trở nên yếu đuối hơn. Tình yêu và sự sống của họ đã được gắn kết với nhau.

Cô ôm lấy bức tranh, quyết tâm. Cô sẽ không để bất cứ điều gì phá vỡ sự kết nối này. Cô sẽ làm Sơn trở nên hữu hình, ngay cả khi nó có nghĩa là cô phải dồn hết tất cả tài năng và năng lượng của mình vào đó.

Họ đã tìm thấy nhau. Và đây là lúc họ phải cùng nhau chiến đấu để tồn tại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×