họa tiết linh hồn

Chương 5: Tiếng Vọng Từ Hộp Đàn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau sự cố suýt tan biến, Thiên Y và Sơn nhận ra rằng việc tìm kiếm vật phẩm neo giữ là nhiệm vụ cấp bách hơn bất kỳ điều gì khác. Sơn không thể chịu đựng thêm một sự phân tâm nào nữa của Thiên Y.

Họ quyết định quay lại Khu Di Tích Phong Lăng, nơi họ gặp nhau lần đầu. Nhưng lần này, họ phải hành động cẩn thận và nhanh chóng.

Thiên Y đợi đến đêm khuya, khi khu di tích hoàn toàn vắng vẻ và bị bao phủ bởi bóng tối, làm giảm bớt sự khắc nghiệt của thực tại lên Sơn. Cô lái chiếc xe cũ kỹ của mình, trong khi Sơn ngồi ở ghế hành khách.

Cảm giác đi xe cùng một người vô hình là một sự pha trộn giữa sự kỳ quặc và lãng mạn. Thiên Y luôn phải giữ một sự tập trung nhẹ nhàng vào Sơn, giữ anh không tan biến. Anh không chạm vào ghế, anh lơ lửng ngay trên nó. Cô có thể cảm nhận dòng ý thức của anh, như một cuộc trò chuyện thầm lặng, ấm áp, bảo vệ cô khỏi sự cô đơn.

"Anh... nhớ... cảm... giác... của... gỗ..." – Sơn gửi đi một dòng ý thức khi chiếc xe đi qua một cây cầu cũ.

Họ đến khu di tích. Dưới ánh trăng, tàn ảnh của quá khứ càng trở nên mờ ảo, nhường chỗ cho sự hiện diện mạnh mẽ của Sơn.

Họ đi thẳng đến chân tháp chuông đổ nát. Thiên Y dùng đèn pin rọi vào những đống đổ nát, cố gắng tìm kiếm bất cứ thứ gì gợi nhớ đến "hộp gỗ đàn violin cũ" mà Sơn đã mô tả.

"Nó ở đâu, Sơn?" Thiên Y nghĩ, sự tập trung của cô bắt đầu dao động vì sự căng thẳng.

Sơn đột ngột tiến lại gần một bức tường đá đổ nát. Anh đưa bàn tay vô hình của mình ra, và một luồng khí lạnh tỏa ra, làm rêu trên đá đóng băng ngay lập tức. Anh không viết lên sương mù, mà chỉ tập trung vào một khoảng không gian.

Thiên Y lập tức hiểu. Cô bắt đầu dọn dẹp đống đổ nát tại vị trí Sơn chỉ định. Dưới một lớp đá và đất dày, cô tìm thấy nó.

Đó là một hộp đàn violin bằng gỗ sồi, cũ kỹ, bị nứt và bám đầy bụi đất. Nó có vẻ đã ở đây rất lâu, bị lãng quên bởi thời gian.

Khi Thiên Y cầm chiếc hộp lên, một tàn ảnh mạnh mẽ ập đến, nhưng không phải tàn ảnh về quá khứ của khu di tích. Tàn ảnh này là của chính Sơn.

Cô thấy Sơn (vẫn còn khuôn mặt, vẫn còn hữu hình) trong trang phục của thế kỷ 19, với mái tóc dài và bộ râu được cắt tỉa cẩn thận. Anh đang đứng trong một phòng thí nghiệm cũ kỹ, ôm chiếc hộp đàn này. Đôi mắt anh đầy sự điên cuồng và niềm đam mê. Anh đang cố gắng làm gì đó với chiếc hộp, và sau đó, cô thấy một luồng năng lượng xanh tím mạnh mẽ bùng nổ, bao trùm lấy anh. Khoảnh khắc đó, anh biến mất, và chiếc hộp rơi xuống đất.

Tàn ảnh tan biến. Thiên Y run rẩy. Lần đầu tiên, cô thấy nguyên nhân của sự mắc kẹt của Sơn. Anh không phải là nạn nhân, mà là người tạo ra thảm họa.

Cô nhìn Sơn, người đã bị ảnh hưởng nặng nề bởi sự bùng nổ tàn ảnh. Anh loạng choạng, cơ thể anh trở nên rõ ràng một cách đột ngột. Khuôn mặt vô hình của anh dường như đang cố gắng hiện ra, cô có thể thấy được những đường nét mạnh mẽ của anh.

"Anh... đã... cố... gắng... làm... gì?" Thiên Y hỏi, thở dốc.

Sơn gửi đi một luồng ý thức hỗn loạn và đầy đau đớn: "Thử... nghiệm... Thời... Gian... Sai... lầm... lớn..."

Anh không thể nói thêm. Sự cố gắng hiển thị rõ ràng đó đã khiến anh mất đi rất nhiều năng lượng.

Thiên Y siết chặt chiếc hộp đàn. Vật phẩm này không chỉ là chìa khóa, mà là công cụ của thảm họa.

Cô mở chiếc hộp. Bên trong không có đàn violin, mà chỉ có một cuốn nhật ký nhỏ, đã ố vàng, và một chiếc trâm cài tóc bạc hình xoắn ốc.

Ngay khi chiếc trâm được lấy ra, Sơn trở nên ổn định một cách bất ngờ. Ánh sáng xanh tím trên cơ thể anh trở nên rực rỡ và vững chắc. Anh không còn tan biến nữa, mà dường như được neo giữ vào chiếc trâm cài tóc.

"Chiếc trâm này!" Thiên Y thốt lên. "Nó giữ anh lại! Đây là vật phẩm anh đã tạo ra, phải không?"

Sơn gật đầu mãnh liệt. Dòng ý thức của anh đầy sự nhẹ nhõm. "Neo... giữ... Tạm... thời..."

Nhưng sự nhẹ nhõm không kéo dài lâu. Ngay khi chiếc trâm được rút ra khỏi hộp, một tiếng vọng âm thanh vang lên. Không phải tiếng chuông nhà thờ như trong ký ức của Sơn, mà là tiếng mở khóa.

Thiên Y cảm thấy Giác Quan Thứ Sáu của mình báo động. Cô quay lại. Ở lối vào khu di tích, một chiếc xe màu đen đang đỗ lại. Ba bóng người mặc vest đen, đeo kính râm và mang theo những chiếc vali kim loại nhỏ, bước ra. Họ không nhìn vào tháp chuông, mà nhìn thẳng vào chiếc hộp đàn trong tay Thiên Y.

"Họ đến rồi," Thiên Y thì thầm. "Hội Ký Ức."

Sơn lập tức viết lên không khí: "Họ... muốn... chiếc... trâm. Chạy!"

Họ biết rõ về anh và vật phẩm này. Chúng không chỉ là những người săn đuổi ngẫu nhiên; chúng là những người biết về Thuật Chuyển Pha và Vùng Đệm Thời Gian.

Thiên Y, không chút do dự, nắm chặt chiếc hộp đàn và cuốn nhật ký, rồi chạy thục mạng vào khu rừng rậm rạp bên cạnh tháp chuông.

Sơn đi bên cạnh cô, một bóng hình vô hình nhưng mạnh mẽ. Anh dùng năng lượng của mình để làm rung chuyển những cành cây và tảng đá nhỏ, tạo ra những âm thanh đánh lạc hướng những kẻ săn đuổi.

Họ chạy sâu vào bóng tối, nhưng Thiên Y biết rằng chiếc trâm cài tóc đã kích hoạt một thứ gì đó. Nó đã neo giữ Sơn, nhưng cũng đã báo động cho những người muốn lợi dụng sức mạnh của anh.

Cuộc đua giữa tình yêu vô hình và thế lực thao túng thời gian đã chính thức bắt đầu. Thiên Y phải tìm ra sự thật về Sơn trong cuốn nhật ký trước khi Hội Ký Ức bắt được họ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×