họa tiết linh hồn

Chương 6: Lời Cảnh Báo Của Người Già


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thiên Y và Sơn trốn thoát khỏi Khu Di Tích Phong Lăng trong gang tấc. Sự hiện diện của Hội Ký Ức đã xác nhận nỗi sợ hãi của họ: chiếc trâm cài tóc không chỉ neo giữ Sơn, mà còn là một tín hiệu cho những người săn lùng sức mạnh của thời gian.

Trở về căn hộ gác mái, Thiên Y không dám bật đèn. Ánh sáng duy nhất đến từ ngọn nến và ánh trăng. Chiếc trâm cài tóc bạc hình xoắn ốc được đặt trên bàn, tỏa ra một luồng sáng xanh tím mờ ảo, giữ cho Sơn ổn định một cách đáng kinh ngạc. Sơn đứng bên cạnh nó, giờ đây đã rõ nét hơn, mặc dù khuôn mặt anh vẫn chỉ là một bức phác thảo hoàn hảo đang chờ đợi những đường nét cuối cùng.

Thiên Y mở cuốn nhật ký cũ kỹ mà cô tìm thấy trong hộp đàn violin. Cô cần phải đọc nó, nhưng nó được viết bằng một loại mật mã và ngôn ngữ cổ xưa.

"Anh có thể giúp tôi không?" Thiên Y nghĩ, hướng ý thức về Sơn.

Sơn lắc đầu. Dòng ý thức của anh đầy sự bất lực: "Không... ký... ức... Mật... mã... của... Vùng... Đệm."

Thiên Y thở dài. Cô biết cô cần phải tìm người giải mã, nhưng việc đó có nguy hiểm.

Sáng hôm sau, cô quyết định mạo hiểm. Cô nhớ đến một người mà cô thường gặp ở chợ đồ cổ cũ kỹ, nơi cô tìm kiếm nguồn cảm hứng. Đó là Bà Lão Vân, người được đồn đại là có thể giải mã bất cứ văn bản cổ nào, và thường đưa ra những lời tiên tri khó hiểu.

Thiên Y giấu chiếc trâm cài tóc vào trong túi áo, sao chép lại vài trang mật mã từ cuốn nhật ký, và đến khu chợ. Cô phải đi một mình. Sơn, dù muốn bảo vệ cô, vẫn phải ẩn mình trong bóng tối của căn hộ để tránh sự tan biến dưới ánh sáng ban ngày.

Tìm thấy Bà Lão Vân ở góc chợ quen thuộc. Bà ngồi giữa những món đồ cũ kỹ, đôi mắt bà sắc lạnh như pha lê nứt nẻ, nhìn thấu mọi thứ.

"Chào cô gái," Bà Vân nói, giọng bà khô khốc như lá rụng. "Cô đến để hỏi về những 'họa tiết' không nên tồn tại, phải không?"

Thiên Y cảm thấy lạnh sống lưng. "Bà biết chuyện gì đang xảy ra sao?"

"Ta thấy dòng chảy," Bà Vân thản nhiên đáp, vuốt ve một chiếc đồng hồ cát bị vỡ. "Và ta thấy cô đang cố gắng sửa chữa nó. Cô yêu một mảnh ghép đã bị gỡ ra khỏi tấm thảm thời gian."

Thiên Y đưa cho bà các trang mật mã. "Bà có thể giải mã chúng không? Nó là chìa khóa để cứu anh ấy."

Bà Vân cầm trang giấy lên, nhắm mắt lại. Bà giữ im lặng rất lâu, rồi bà mở mắt. Lần này, ánh mắt bà tràn ngập sự cảnh báo, không phải sự tò mò.

"Đây là Thuật Ngữ Chuyển Pha," Bà Vân nói. "Nó được viết bởi một nhà giả kim điên rồ, người đã cố gắng vượt qua cái chết. Tên anh ta là Bách Sơn."

"Bách Sơn?"

"Đó là tên thật của cái bóng vô hình đang theo cô. Anh ta đã tạo ra Vùng Đệm Thời Gian, không phải là một tai nạn, mà là một sự trốn chạy."

Bà Vân cúi người sát lại gần Thiên Y, giọng bà hạ thấp đến mức gần như là tiếng rít.

"Nghe đây, cô gái. Tình yêu của cô là thứ đang làm anh ta hiện hữu. Nhưng mỗi nét vẽ của cô là một sợi xích kéo anh ta ra khỏi Vùng Đệm. Anh ta là Họa Tiết Linh Hồn bị nguyền rủa. Nếu anh ta hoàn toàn trở thành người thật, anh ta sẽ mang theo sự hỗn loạn mà anh ta đã tạo ra. Hội Ký Ức muốn chiếc trâm không phải để bắt anh ta, mà để kiểm soát sức mạnh đảo ngược thời gian của anh ta."

"Lời nguyền là gì?" Thiên Y run rẩy hỏi.

"Nếu Bách Sơn trở lại, tất cả những gì anh ta đã làm để thoát khỏi cái chết sẽ được kích hoạt lại, và điều đó có thể xé nát thực tại." Bà Vân nhìn thẳng vào mắt Thiên Y. "Cô phải lựa chọn. Hoặc là để anh ta tan biến an toàn, hoặc là cứu anh ta và mạo hiểm phá hủy thế giới này."

Thiên Y cảm thấy cổ họng nghẹn lại. Cô chưa bao giờ nghĩ rằng tình yêu của cô lại có sức nặng lớn đến thế.

"Vậy anh ấy... anh ấy là một mối đe dọa?"

Bà Vân chỉ cười khẩy. "Tình yêu luôn là mối đe dọa lớn nhất đối với luật lệ của thời gian. Ta sẽ giúp cô giải mã một phần của cuốn nhật ký. Nhưng cô phải hứa, cô sẽ tìm hiểu xem liệu anh ta có xứng đáng với sự hy sinh của cô không."

Bà Vân đưa lại cho Thiên Y một trang giấy, nơi một đoạn mật mã đã được giải mã. Đó là một phần nội dung của Bách Sơn, viết ngay trước khi anh bị mắc kẹt:

"Tôi đã gần đạt được... chiếc trâm sẽ giữ tôi trong khoảnh khắc. Tôi không thể chết. Tôi sẽ chờ đợi Họa Sĩ Định Mệnh của mình. Chỉ có tình yêu tuyệt đối mới có thể vẽ lại linh hồn đã bị xóa bỏ."

Thiên Y rời khỏi khu chợ, đầu óc quay cuồng. Họa Sĩ Định Mệnh. Bà Tâm đã chọn cô. Lời cảnh báo của Bà Vân, lời nhắn tuyệt vọng của Sơn, và những kẻ săn đuổi đang rình rập.

Cô trở lại căn hộ, thấy Sơn đang đứng cạnh chiếc trâm. Cô không thể che giấu sự lo lắng của mình.

"Anh... có... sợ... tôi?" – Sơn gửi đến một ý nghĩ lo lắng.

Thiên Y lắc đầu. Cô đưa tay ra, dừng lại ngay trước cơ thể vô hình của anh.

"Tôi không sợ anh," Thiên Y nghĩ, sự kiên định trở lại trong cô. "Tôi sợ mất anh. Nhưng tôi sẽ tìm ra cách để anh trở thành người thật, mà không phá hủy thế giới này. Chúng ta sẽ làm điều đó cùng nhau."

Dòng ý thức của Sơn tràn ngập sự biết ơn và tình yêu mãnh liệt. Anh biết anh đã tìm thấy người bạn đồng hành của mình. Nhưng anh cũng biết, hành trình phía trước sẽ đòi hỏi sự hy sinh lớn nhất từ cả hai.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×