Sau lời cảnh báo lạnh lùng từ Bà Vân, Thiên Y biết rằng cô không còn nhiều thời gian. Cuốn nhật ký của Sơn (Bách Sơn) vẫn còn nhiều phần chưa được giải mã, và Hội Ký Ức có thể theo dõi cô bất cứ lúc nào.
Cô đã xác định được mục tiêu: phải làm Sơn hữu hình trước khi anh tan biến hoặc bị Hội Ký Ức lợi dụng.
Thiên Y là họa sĩ, nhưng cô cũng có đầu óc logic. Cô quyết định sử dụng mọi phương pháp khả thi để tạo ra một lớp vỏ năng lượng cho Sơn. Cô biến căn hộ gác mái thành một phòng thí nghiệm tạm thời.
Thử nghiệm 1: Thuật Chuyển Pha Cổ Đại.
Dựa trên những ký hiệu cổ xưa và các loại thảo mộc được nhắc đến trong cuốn nhật ký, Thiên Y đốt những loại hương liệu hiếm, cố gắng tạo ra một "Trường Năng Lượng Hồi Tưởng." Cô ngồi thiền, tập trung năng lượng tinh thần để tạo ra một sự rung động vật lý cho Sơn.
Kết quả: Sơn trở nên nặng nề hơn, giống như một khối khí nén. Anh có thể làm rung chiếc bàn nhỏ, nhưng chỉ trong vài giây. Khi Thiên Y mất tập trung, anh lại trở về trạng thái vô hình, và sự tan biến còn nhanh hơn trước.
Thử nghiệm 2: Khoa Học Hiện Đại (Lý thuyết cộng hưởng).
Thiên Y lắp đặt các thiết bị phát sóng điện từ tần số cực thấp xung quanh Sơn. Cô hy vọng rằng việc tìm kiếm tần số cộng hưởng của Vùng Đệm Thời Gian có thể giúp Sơn trở nên hữu hình.
Kết quả: Sơn cảm thấy đau đớn cùng cực. Dòng ý thức của anh tràn ngập sự tra tấn. "Dòng... chảy... sai! Nó... kéo... tôi... về!" Ánh sáng xanh tím trên người anh chập chờn, và cơ thể anh bắt đầu xuất hiện những vết nứt, như thể anh là một bức tượng băng bị tan chảy dưới lửa.
Thiên Y hoảng loạn, lập tức đập tan thiết bị. Cô ôm lấy đầu, cố gắng đẩy sự sợ hãi và hối hận ra khỏi tâm trí để Sơn không tan biến.
"Tôi xin lỗi, Sơn! Tôi xin lỗi!" cô thốt lên.
Sơn, đã ổn định lại nhưng yếu ớt, lùi lại xa cô. Dòng ý thức của anh, lần đầu tiên, không phải là sự biết ơn hay khao khát, mà là giận dữ và tuyệt vọng.
"Đủ... rồi... Thiên... Y! Cô... đang... mạo... hiểm... chúng... ta! Cô... không... phải... Chúa! Cô... không... thể... thay... đổi... thực... tại... bằng... khoa... học!"
Xung đột đầu tiên đã nổ ra giữa họ. Thiên Y đã quá tập trung vào phương pháp logic mà quên mất bản chất của Sơn. Anh không phải là một hiện tượng vật lý, anh là một thực thể của thời gian.
"Tôi chỉ muốn giúp anh!" Thiên Y hét lên, quên mất rằng cô đang nói chuyện với một người mà người thường không thể nhìn thấy.
Sơn tiến lại gần, nhưng dừng lại ngay trước ranh giới vô hình của sự tiếp xúc. Dòng ý thức của anh buộc cô phải đối diện với sự thật: "Cô... muốn... tôi... hữu... hình... vì... cô... yêu... tôi. Không... phải... vì... cô... muốn... cứu... thế... giới."
Lời buộc tội đó đã đánh trúng vào nỗi sợ hãi thầm kín nhất của Thiên Y. Cô đã ích kỷ. Cô muốn người đàn ông cô yêu trở thành người thật, bất chấp những lời cảnh báo của Bà Vân.
"Vậy tôi phải làm gì đây?" Thiên Y đau khổ hỏi.
Sơn đưa tay vô hình lên, chỉ vào bức chân dung lớn mà cô đang vẽ. "Chỉ... có... nghệ... thuật... của... cô... Tình... yêu... và... Niềm... Tin. Đó... là... sợi... dây... duy... nhất."
Anh muốn cô ngừng tìm kiếm lối thoát khoa học và quay trở lại điều duy nhất đã thực sự giữ anh lại: tài năng và tình yêu của cô.
Thiên Y gục xuống sàn. Cô hiểu. Cô đã cố gắng sử dụng lý trí để giải quyết một vấn đề của trái tim.
"Tôi sẽ không mạo hiểm anh nữa," cô nghĩ, nước mắt làm nhòe tầm nhìn của cô. "Chúng ta hãy tìm ra những gì cuốn nhật ký nói. Chúng ta sẽ làm điều đó cùng nhau, theo cách của bà Vân đã chỉ dẫn."
Cũng ngay lúc đó, Thiên Y cảm thấy một luồng lạnh lẽo khác lướt qua mình – không phải Sơn, mà là tàn ảnh của một chiếc xe hơi đen đang đậu bên ngoài căn hộ.
Hội Ký Ức đã tìm thấy địa điểm của cô.
Sơn lập tức viết lên kính cửa sổ: "Họ... đến... rồi! Cô... phải... đi. Bỏ... tôi... lại... và... đi."
Thiên Y nắm chặt chiếc trâm cài tóc trong túi. Cô nhìn thẳng vào Sơn.
"Không. Tôi sẽ không bỏ anh lại. Anh là họa tiết của tôi. Và tôi sẽ mang họa tiết của mình đi bất cứ đâu. Họ muốn chiếc trâm, họ muốn anh. Tôi sẽ không để họ có được bất cứ thứ gì."
Thiên Y nhanh chóng nhét cuốn nhật ký và chiếc trâm vào chiếc hộp đàn violin, rồi mặc áo khoác. Cô nhìn Sơn lần cuối, trao cho anh một cái nhìn đầy quyết tâm và tình yêu.
"Chúng ta sẽ đi đến nơi có ký ức mạnh nhất của anh. Chúng ta sẽ lấy lại quá khứ của anh. Và chúng ta sẽ tìm thấy cách để anh trở thành người thật."