Sự xuất hiện của Hội Ký Ức bên ngoài căn hộ gác mái là lời cảnh báo cuối cùng. Thiên Y không chần chừ. Cô nhét chiếc hộp đàn violin, cuốn nhật ký và chiếc trâm cài tóc vào chiếc ba lô lớn. Cô và Sơn trốn thoát qua mái nhà, một lối thoát bí mật mà Thiên Y chỉ cho Sơn thấy qua ý nghĩ.
Họ tìm nơi ẩn náu trong một căn nhà hoang thuộc sở hữu của gia đình Thiên Y, nằm sâu trong một khu vườn cũ kỹ ít người qua lại. Nơi này có năng lượng cũ kỹ và tĩnh lặng, giúp Sơn được neo giữ tốt hơn mà không cần sự tập trung tuyệt đối của Thiên Y.
Trong căn nhà hoang lạnh lẽo, Thiên Y mở cuốn nhật ký. Sau khi Bà Vân giải mã đoạn đầu, Thiên Y có đủ manh mối để giải mã thêm vài ký hiệu. Cô cần tìm kiếm những gợi ý về nơi cất giữ ký ức hoặc cách kích hoạt chúng.
Sơn đứng bên cạnh cô, sự hiện diện của anh được tăng cường nhờ chiếc trâm cài tóc. Anh trông rõ nét hơn, mặc dù vẫn vô hình và không thể chạm vào.
"Bách Sơn, anh phải nhớ điều gì đó," Thiên Y nghĩ, cố gắng truyền tải sự khẩn thiết của mình. "Nơi nào là mạnh mẽ nhất? Nơi mà anh có cảm giác mạnh mẽ về việc tạo ra chiếc trâm này."
Sơn nhắm mắt lại. Dòng ý thức của anh tràn ngập những cảm giác hỗn độn, như những hạt cát bị cơn gió thời gian cuốn đi. Hầu hết đều là màu xám và vô nghĩa.
Bỗng nhiên, một tia sáng rõ ràng lóe lên trong dòng ý thức của anh, mạnh mẽ đến mức làm Thiên Y nảy mình.
Cô thấy một hình ảnh sắc nét:
Một khu vườn ngập tràn hoa hồng trắng.
Một chiếc bàn thí nghiệm bằng gỗ sồi.
Một ánh sáng lấp lánh màu xanh tím.
Và sau cùng, tiếng chuông nhà thờ vang vọng, không phải tiếng chuông của khu di tích Phong Lăng, mà là một âm thanh trầm ấm, trang nghiêm hơn.
Tàn ảnh ký ức biến mất nhanh chóng, để lại Sơn run rẩy vì kiệt sức.
"Anh thấy gì?" Thiên Y hỏi, giọng cô thì thầm.
Sơn gửi đi: "Hoa... hồng... Trắng... Tháp... Chuông... Lớn."
Thiên Y lục lọi bản đồ cũ của thành phố. Có nhiều nhà thờ lớn, nhưng chỉ có một nhà thờ nổi tiếng với tháp chuông cổ kính và khu vườn hoa hồng trắng rộng lớn được trồng bao quanh.
"Nhà thờ Thánh Giá Huyền Bí," Thiên Y thốt lên. "Đó là một nhà thờ bị bỏ hoang ở khu phố cũ, được đồn đại là từng là nơi ở của một nhà giả kim vào thế kỷ 19. Chính là Bách Sơn!"
Họ đã tìm thấy điểm đến tiếp theo. Đó là nơi Sơn đã bị mắc kẹt, và có lẽ, nơi cất giữ lời giải cho sự hữu hình của anh.
Trước khi đi, Thiên Y quyết định đọc những gì cô đã giải mã được từ cuốn nhật ký:
“...Sự điên rồ của tôi không phải là mong muốn bất tử, mà là mong muốn điều chỉnh lại thời gian. Tôi muốn sửa chữa một sai lầm khủng khiếp. Chiếc trâm này (Thân Cầu Neo Giữ) là công cụ duy nhất có thể giữ tôi lại trong ‘khoảnh khắc’, nơi mà tôi có thể chờ đợi sự xuất hiện của Họa Sĩ Định Mệnh. Chỉ người đó mới có đủ sức mạnh linh hồn để vẽ lại những gì đã bị xóa. Người đó... có đôi mắt nhìn xuyên qua thời gian. Người đó... sẽ yêu tôi.”
Thiên Y đặt cuốn nhật ký xuống, tay cô run rẩy. Sơn đã biết trước về cô. Anh đã tạo ra Vùng Đệm và chiếc trâm để chờ đợi cô. Tình yêu này không phải ngẫu nhiên; nó là định mệnh được Bách Sơn tự tay sắp đặt.
Cô nhìn Sơn, người đang nhìn cô bằng sự khao khát không tên.
"Anh đã chờ đợi em, Sơn," Thiên Y nghĩ, nước mắt cô chực trào. "Và em đã đến."
Họ biết rằng Nhà thờ Thánh Giá Huyền Bí có thể là một cái bẫy của Hội Ký Ức, nhưng đó cũng là con đường duy nhất để Sơn lấy lại danh tính và ký ức của mình.
Đêm đó, họ lên đường. Họ rời khỏi căn nhà hoang, hướng về trung tâm thành phố. Thiên Y lái xe, và Sơn ngồi ở ghế bên cạnh, một bóng hình rõ ràng trong ánh đèn đường. Thiên Y cố gắng cảm nhận dòng ý thức của anh, và lần này, cô không chỉ cảm nhận sự cô đơn và khao khát, mà còn cảm nhận một niềm hy vọng mạnh mẽ, được nhân lên từ chính niềm tin của cô.
Trong ánh đèn pha, Sơn dường như đang cố gắng hiện hữu. Thiên Y cảm thấy có một sức nặng mơ hồ trên ghế da. Cô biết cô đang đến rất gần với việc làm anh trở nên hữu hình.
Cuộc hành trình này không còn là về sự sống còn. Nó là về sự gặp gỡ của hai linh hồn qua ranh giới của thực tại.