Hành trình đến Nhà thờ Thánh Giá Huyền Bí buộc Thiên Y phải lái xe suốt đêm, khiến cô kiệt sức. Cô quyết định dừng lại tại một nhà nghỉ tồi tàn bên đường. Dù nguy hiểm hơn việc ở nhà hoang, cô cần phải nghỉ ngơi, nếu không sự kiệt sức sẽ khiến cô mất tập trung và Sơn sẽ tan biến.
Trong căn phòng trọ ẩm mốc, Thiên Y gục xuống giường, mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần. Sơn đứng lặng lẽ bên cạnh cô, lo lắng. Anh không thể làm gì để giúp cô ngoài việc duy trì sự hiện diện của mình, nhờ chiếc trâm cài tóc neo giữ.
Thiên Y không hề lạnh, nhưng cô vẫn cảm thấy sự hiện diện vô hình của Sơn đang truyền một luồng khí lạnh lẽo vào phòng. Cô cố gắng trấn an anh qua ý nghĩ.
"Tôi ổn, Sơn. Chỉ là... mệt thôi. Đừng lo lắng."
Sơn gửi lại một dòng ý thức đầy dịu dàng và hối lỗi: "Tôi... vô... dụng... quá."
"Không," Thiên Y nghĩ, sự kiên định của cô xuyên qua cả sự mệt mỏi. "Anh là lý do để tôi tiếp tục. Anh là kiệt tác của tôi."
Thiên Y nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Đó là một giấc ngủ nặng nề, nhưng ngay khi ý thức vật lý của cô chìm xuống, ý thức tinh thần của cô lại bừng tỉnh.
Cô thấy mình đang đứng trong một không gian tối tăm, không có điểm khởi đầu hay kết thúc. Vùng Đệm Thời Gian. Nhưng cô không cô đơn. Sơn đang đứng trước mặt cô, và anh hoàn toàn hữu hình.
Anh không còn là bóng hình mờ ảo nữa. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng cô thường thấy, nhưng nó không trong suốt. Cô có thể thấy rõ khuôn mặt anh: những đường nét mạnh mẽ, vẻ đẹp cổ điển của một người đàn ông thế kỷ 19, và đôi mắt màu hổ phách sâu thẳm, đầy cảm xúc. Khuôn mặt mà cô đã cố gắng tái hiện trong những bức vẽ của mình giờ đây đã trở nên hoàn hảo.
"Thiên Y," anh nói. Giọng anh trầm ấm, nhẹ nhàng, là âm thanh đầu tiên cô được nghe từ anh.
Cô ngỡ ngàng nhìn anh. "Sơn... anh... anh thật sự ở đây."
"Đây là Vùng Đệm Giấc Mơ," Sơn giải thích, tiến lại gần cô. "Nơi ranh giới giữa thực tại và hư vô mỏng manh nhất. Chỉ ở đây, trong giấc mơ của cô, tôi mới có thể có cơ thể vật lý."
Thiên Y đưa tay ra. Cô không cần phải nghĩ, không cần phải lo lắng về sự tan biến. Đây là thế giới của họ. Lần đầu tiên, cô chạm vào anh.
Bàn tay cô chạm vào má anh. Làn da anh ấm áp, mềm mại, hoàn toàn là của một con người. Cô cảm nhận được xương gò má cao và khuôn mặt hoàn hảo mà cô đã khao khát được vẽ lên.
"Tuyệt vời quá," cô thì thầm. "Em có thể chạm vào anh."
Sơn nắm lấy tay cô, siết nhẹ. Dòng ý thức của anh hòa quyện vào giọng nói: cảm giác thỏa mãn, tình yêu, và sự đau đớn khi biết rằng điều này chỉ là tạm thời.
"Hãy tận dụng khoảnh khắc này," anh nói, kéo cô lại gần. "Tôi đã chờ đợi cô từ rất lâu rồi, Họa Sĩ Định Mệnh của tôi."
Anh ôm lấy cô. Đó là một cái ôm mạnh mẽ, làm tan chảy mọi sự cô đơn và sợ hãi mà cô đã phải chịu đựng. Thiên Y vùi mặt vào ngực anh, cảm nhận nhịp tim vô hình của anh đang đập đều đặn trong thế giới ảo này.
"Em sợ mình sẽ quên mất cảm giác này khi tỉnh dậy," cô nói.
"Cô không thể," Sơn thì thầm. "Ký ức của Vùng Đệm Giấc Mơ sẽ neo lại trong linh hồn cô. Nó là Chất Xúc Tác Cảm Xúc giúp tôi trở nên hữu hình trong thực tại."
Sau đó, anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, đôi mắt hổ phách của anh khóa chặt lấy cô.
"Thiên Y," anh nói, "Hãy nhớ kỹ điều này."
Và anh hôn cô.
Đó không chỉ là một nụ hôn. Đó là sự giao thoa của hai linh hồn. Qua nụ hôn đó, Thiên Y cảm nhận được toàn bộ nỗi đau, sự cô độc, và tình yêu mãnh liệt mà Sơn đã dành cho cô suốt quãng thời gian mắc kẹt. Cô cảm nhận được sự tuyệt vọng của một nhà khoa học đã phạm sai lầm, và sự kiên định của một người đã chờ đợi hàng thế kỷ.
Nụ hôn sâu sắc đó kéo dài, như thể thời gian đã hoàn toàn ngừng lại. Khi họ tách ra, Sơn mỉm cười, nụ cười mà Thiên Y đã cố gắng phác thảo.
"Bây giờ," anh nói, giọng anh đầy hứa hẹn, "Cô đã có ký ức vật lý về tôi. Cô đã có cảm giác. Điều này sẽ giữ tôi lại trong thực tại."
Anh đưa tay ra, chỉ về một hướng trong bóng tối. "Chúng ta phải đi, Thiên Y. Tận dụng năng lượng của nơi này. Nhà thờ Thánh Giá Huyền Bí không chỉ là nơi tôi mắc kẹt, nó là nơi tôi đã gặp cô ấy."
"Cô ấy? Ai?"
"Người phụ nữ tôi đã yêu, người tôi muốn cứu... và người đã gián tiếp khiến tôi tạo ra Vùng Đệm. Cuốn nhật ký sẽ nói với cô. Giờ cô đã có đủ sức mạnh để tìm ra."
Sơn đột ngột tan biến, và Thiên Y cảm thấy mình đang bị kéo mạnh trở lại thực tại.
Cô bật dậy trên giường, thở dốc. Căn phòng vẫn ẩm mốc và lạnh lẽo. Ánh sáng của chiếc trâm vẫn mờ ảo trên bàn. Sơn đang đứng ở góc phòng, vô hình, nhưng dường như vững chắc hơn trước.
Thiên Y đưa tay lên môi. Cảm giác ấm áp, độ mềm mại của môi anh vẫn còn nguyên vẹn, không hề nhạt nhòa. Nó là một ký ức vật lý, một sợi dây liên kết vĩnh cửu mà cô có thể mang về từ Vùng Đệm Giấc Mơ.
Cô nhìn Sơn, người đã nhìn thấy sự bối rối nhưng cũng tràn đầy sức sống trong mắt cô.
"Cô... đã... nhớ... tôi?" – Sơn gửi đi, đầy hy vọng.
"Em nhớ," Thiên Y nghĩ, mỉm cười. "Em nhớ giọng nói của anh. Và em nhớ nụ hôn của anh, Bách Sơn."
Với ký ức vật lý đó, Thiên Y đã có thêm sức mạnh để đối mặt với những thử thách sắp tới. Cô lấy cuốn nhật ký ra, quyết tâm giải mã thêm, vì cô biết rằng chìa khóa của sự hữu hình không chỉ nằm ở sức mạnh của cô, mà còn nằm ở việc giải quyết sai lầm bi kịch trong quá khứ của anh.