hoa tình giữa trần thế

Chương 3: Thử thách đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, ánh nắng xuyên qua những tán lá, rơi lên căn phòng gỗ nơi Linh Nhi ngủ lại. Mùi hương nhè nhẹ của cỏ thuốc lẫn trong không khí khiến nàng mơ hồ tỉnh giấc. Trên bàn nhỏ, ai đó đã đặt sẵn một bát cháo còn bốc khói, tỏa ra hương thơm dìu dịu.

Nàng chớp mắt vài lần, vẫn chưa quen với nhịp sống ở nơi này — một vùng đất xa lạ, nơi mọi thứ đều ẩn chứa sự huyền hoặc khó lường. Khi nàng còn đang lơ đãng nhìn bát cháo, giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên ngoài cửa.

“Dậy rồi à?”

Thần Yến đứng dựa nhẹ vào khung cửa gỗ, dáng vẻ ung dung nhưng đôi mắt vẫn mang theo sự lãnh đạm thường thấy. “Ăn xong thì theo ta. Hôm nay cô sẽ ra rừng. Có một sinh vật cần được chữa lành. Xem như thử thách đầu tiên của cô.”

Linh Nhi khẽ gật đầu, bàn tay nắm chặt thìa. Cảm giác lo lắng pha lẫn háo hức dâng lên trong lòng. Đây là lần đầu tiên nàng phải sử dụng năng lực vừa thức tỉnh, mà không hề biết điều gì đang chờ đợi phía trước.

Khi mặt trời lên cao, hai người rời khỏi tộc. Lối mòn dẫn vào khu rừng bao phủ bởi một màn sương mỏng, mùi đất ẩm và hương hoa dại quyện vào nhau, tạo thành thứ hương vị vừa hoang dã vừa thanh sạch. Thần Yến đi trước, bước chân vững vàng, trong khi Linh Nhi cẩn thận theo sau, từng bước dò dẫm.

“Cô phải học cách cảm nhận, chứ không chỉ nhìn bằng mắt.” Giọng anh vang lên, lạnh mà trầm. “Sinh vật ở đây rất nhạy. Nếu cô để tâm mình xao động, chúng sẽ nhận ra ngay.”

Linh Nhi gật đầu, cố gắng điều hòa hơi thở. Mỗi tiếng lá xào xạc, mỗi tiếng chim hót đều khiến tim nàng đập nhanh hơn. Nhưng giữa nỗi hồi hộp, nàng vẫn cảm nhận được sự bình yên kỳ lạ — như thể khu rừng này đang âm thầm dõi theo từng cử động của họ.

Đi được một đoạn, một âm thanh yếu ớt vang lên giữa tĩnh lặng. Linh Nhi dừng lại, chăm chú nhìn theo hướng phát ra tiếng rên khe khẽ. Trong bụi cây, một sinh vật nhỏ bé đang co mình run rẩy. Nàng bước lại gần, và bất giác thốt khẽ:

“Là... cáo?”

Không hẳn. Sinh vật ấy có dáng như một con cáo, nhưng phía sau mọc ra sáu chiếc đuôi nhỏ tỏa ánh sáng xanh nhạt. Một bên mắt bị thương nặng, máu khô lại trên lớp lông trắng ngà. Nó nhìn nàng, ánh mắt vừa yếu ớt vừa đề phòng.

“Đó là Tử Hồ,” Thần Yến khẽ nói, giọng anh trầm như gió đêm. “Một loài cáo linh cực hiếm. Khi bị thương, chúng rất dễ hóa dữ. Cô hãy thử dùng năng lực của mình, nhưng đừng quá ép.”

“Dùng… năng lực của tôi?” Linh Nhi khẽ lặp lại, tim đập dồn dập.

Thần Yến gật nhẹ. “Cảm nhận vết thương, để năng lượng trong cô hòa vào nó. Đừng nghĩ, chỉ cảm nhận.”

Nàng ngồi xuống, bàn tay run run chạm lên bộ lông mềm mại. Một cảm giác lạnh buốt lan ra, khiến nàng khẽ rụt tay. Nhưng rồi, trong khoảnh khắc ấy, nàng nhớ đến ánh mắt của Thần Yến — ánh nhìn bình tĩnh, tin tưởng đến kỳ lạ.

Hít sâu, Linh Nhi nhắm mắt lại. Một luồng năng lượng ấm áp từ trong lòng bàn tay lan ra, chậm rãi hòa vào cơ thể Tử Hồ. Sinh vật khẽ rên lên, nhưng không còn vùng vẫy. Ánh sáng xanh từ sáu chiếc đuôi dần sáng hơn, hòa quyện cùng ánh sáng mờ mờ tỏa ra từ tay nàng.

Thần Yến đứng cách đó vài bước, ánh mắt chăm chú. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát, môi khẽ cong thành một đường khó nhận thấy.

Một lát sau, sinh vật nhỏ mở mắt. Vết thương nơi mí mắt đã liền lại, hơi thở trở nên ổn định. Nó nghiêng đầu nhìn Linh Nhi, rồi bất ngờ phóng vụt lên, sáu chiếc đuôi lấp lánh như chuỗi ngọc, bay mất hút giữa tán rừng.

Linh Nhi ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn theo. Trái tim nàng vẫn đập mạnh, hai tay run nhẹ.

“Ta nói đúng chứ?” Giọng Thần Yến vang lên, trầm thấp. “Cô làm được.”

Linh Nhi quay lại, đôi mắt sáng lên. “Thật sao? Tôi chỉ… cố gắng như anh nói thôi.”

Thần Yến khẽ nhướng mày, bước lại gần. Ánh sáng xuyên qua tán lá rơi trên vai anh, làm nổi bật đường nét gương mặt nghiêm nghị mà tinh tế. “Cố gắng thôi là chưa đủ,” anh nói chậm rãi. “Cô phải tin tưởng vào chính mình. Sức mạnh đó không đến từ phép thuật — mà từ trái tim.”

Nàng hơi sững sờ. Khoảng cách giữa hai người bỗng gần đến mức nàng có thể nghe thấy nhịp tim mình. Ánh mắt anh sâu như nước, khiến nàng vô thức cúi đầu, giọng khẽ như gió thoảng:

“Vâng… tôi hiểu.”

Không khí vừa yên bình chưa được bao lâu thì mặt đất đột ngột rung lên. Tiếng gầm trầm đục vang vọng khắp khu rừng. Linh Nhi giật mình, nhìn quanh. Từ phía rừng sâu, một sinh vật khổng lồ lao ra, thân phủ vảy đen như thép, đôi mắt đỏ rực như máu.

“Lùi lại!” Thần Yến quát, kéo mạnh nàng về phía sau.

Con quái vật gầm lên, hơi thở nóng rực phả ra như lửa. Linh Nhi run rẩy, đầu óc trống rỗng. Tử Hồ lúc nãy cũng đã quay lại, đứng chắn trước nàng, bộ lông dựng đứng, sáu chiếc đuôi xoắn vào nhau phát sáng xanh rực.

“Không thể để nó tấn công được,” Thần Yến nói nhanh, giọng lạnh lùng. “Ta sẽ phong ấn, cô hỗ trợ năng lượng.”

Linh Nhi cố lấy lại bình tĩnh, gật đầu. Anh giơ tay, những ký hiệu lạ phát sáng trong không khí. Một luồng sáng xanh từ tay anh vút ra, chặn con quái vật lại. Nhưng sinh vật đó mạnh mẽ đến mức vòng phong ấn bắt đầu rung lên dữ dội.

“Linh Nhi! Tập trung đi!”

Tiếng anh gọi khiến nàng bừng tỉnh. Nàng đặt hai tay lên đất, nhắm chặt mắt, cảm nhận dòng năng lượng đang hỗn loạn trong cơ thể. Một tia sáng vàng nhạt dần hình thành, hòa vào ánh xanh của Thần Yến. Hai nguồn năng lượng gặp nhau giữa không trung, bùng lên rực rỡ.

Tiếng gầm của sinh vật khổng lồ vang dội rồi yếu dần. Nó quằn quại, co người lại, cuối cùng ngã xuống, vảy đen dần tan ra thành bụi sáng rồi biến mất giữa không trung.

Không gian trở nên yên tĩnh. Chỉ còn tiếng thở dốc của hai người vang lên giữa rừng. Linh Nhi ngồi phịch xuống, bàn tay vẫn run.

Thần Yến bước đến, quỳ xuống cạnh nàng. Ánh mắt anh dịu lại, mang theo chút ấm áp hiếm thấy. “Cô ổn chứ?”

Nàng khẽ gật đầu. “Tôi… chưa từng nghĩ mình có thể làm được.”

Anh im lặng một lát, rồi nhẹ nhàng nói: “Lần đầu tiên luôn là như vậy. Cảm giác sợ hãi, nhưng chính nỗi sợ đó khiến cô trưởng thành.”

Linh Nhi ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt anh. Trong khoảnh khắc ấy, nàng cảm thấy một sợi dây vô hình nối giữa hai người — vừa mong manh vừa bền chặt.

Gió chiều khẽ thổi qua, mang theo mùi hương ấm áp của đất rừng. Tử Hồ — sinh vật nhỏ ban nãy — quay lại một lần nữa, cúi đầu trước hai người rồi biến mất vào ánh sáng, như để lại lời cảm ơn thầm lặng.

Cả hai lặng im một lúc lâu. Thần Yến đứng dậy, chìa tay ra trước mặt nàng. “Đi thôi. Ngày mai cô sẽ còn phải đối mặt với nhiều thứ hơn.”

Linh Nhi nhìn bàn tay ấy — rắn rỏi, vững vàng, và kỳ lạ thay, khiến nàng cảm thấy an tâm. Nàng đặt tay mình vào tay anh, cảm nhận hơi ấm lan tỏa.

“Vâng,” nàng đáp khẽ, giọng nhẹ như gió thoảng.

Khi họ rời khỏi khu rừng, ánh nắng chiều đã buông, phủ lên tất cả một sắc vàng dịu. Linh Nhi ngoái đầu nhìn lại, thấy giữa những tán lá, có thứ ánh sáng xanh mờ vẫn đang nhấp nháy, như lời chúc lành của khu rừng dành cho nàng.

Trái tim nàng khẽ rung lên. Dường như từ khoảnh khắc này, một điều gì đó đã thay đổi. Không chỉ là năng lực, mà là sự gắn kết vô hình với người đi bên cạnh — Thần Yến, người vừa xa lạ vừa gần gũi, vừa khiến nàng sợ hãi vừa khiến nàng không thể rời mắt.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×