hoa tình giữa trần thế

Chương 4: Giai điệu của năng lượng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi thử thách đầu tiên, Linh Nhi ngủ li bì suốt gần nửa ngày. Khi nàng tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao, ánh sáng len qua khung cửa chiếu vào, khiến bụi lơ lửng như kim tuyến. Cơ thể nàng nặng nề nhưng tâm trí lại lạ thường thanh thản.

Bên ngoài, tiếng nước suối róc rách vang lên đều đặn. Linh Nhi ngồi dậy, đưa tay lên ngực — nơi trái tim vẫn còn đập mạnh khi nhớ đến khoảnh khắc ấy, khoảnh khắc bàn tay Thần Yến nắm lấy tay nàng giữa khu rừng.

Chỉ một cái chạm thôi, nhưng cảm giác đó cứ lan mãi trong lòng.

Cửa mở ra, tiếng bước chân trầm ổn vang lên. Không cần nhìn, nàng cũng biết là ai.

“Cô đã tỉnh,” giọng Thần Yến vang lên, như hòa vào tiếng gió. “Tốt hơn tôi nghĩ. Đa số người mới sử dụng năng lượng lần đầu đều kiệt sức vài ngày.”

Linh Nhi mím môi, khẽ đáp: “Tôi… chỉ thấy hơi nhức đầu. Có lẽ vì tôi chưa quen.”

Thần Yến bước lại gần, đặt lên bàn một chiếc chén gỗ chứa thứ nước trong suốt. “Uống đi. Dịch linh thảo. Giúp điều hòa năng lượng trong cơ thể.”

Nàng đón lấy, hớp một ngụm nhỏ. Hương vị mát lạnh lan xuống cổ họng, rồi tỏa ra khắp cơ thể, khiến đầu óc bừng tỉnh.

“Cảm ơn.”

Thần Yến gật nhẹ, ánh mắt vẫn không rời nàng. “Chiều nay cô sẽ bắt đầu luyện năng lượng cơ bản. Không phải để chiến đấu, mà để kiểm soát dòng chảy trong người mình. Khi cô biết cách lắng nghe nó, mọi phép thuật đều sẽ thuận theo.”

Linh Nhi thoáng do dự: “Nghe giống như… học cách nghe một bản nhạc trong chính cơ thể vậy.”

“Đúng.” Anh khẽ mỉm cười, nụ cười hiếm hoi khiến nàng sững lại. “Mỗi người có một giai điệu riêng. Nắm bắt được nhịp của mình, cô sẽ không bao giờ lạc hướng.”

Chiều hôm ấy, bầu trời trong vắt, từng tia nắng hắt qua rặng núi xa. Thần Yến dẫn Linh Nhi đến một hồ nước nằm sâu trong tộc — nơi mặt nước trong như gương, phản chiếu cả mây trời.

“Đây là Linh hồ,” anh nói. “Linh khí ở đây dồi dào, thích hợp cho người mới luyện năng lượng. Cô hãy ngồi xuống, để cơ thể hòa vào hơi thở của đất trời.”

Linh Nhi làm theo, ngồi bên mép hồ. Mặt nước phản chiếu hình ảnh nàng — một cô gái nhỏ bé, đôi mắt ánh lên kiên định xen lẫn bất an.

Thần Yến đứng phía sau, giọng anh trầm tĩnh: “Nhắm mắt lại. Tưởng tượng năng lượng chảy từ đỉnh đầu xuống chân, theo vòng tuần hoàn. Đừng cố kiểm soát, chỉ cảm nhận.”

Nàng làm theo. Ban đầu, chỉ là cảm giác trống rỗng. Rồi từng nhịp tim, từng hơi thở dần hòa vào tiếng gió, tiếng nước. Một dòng ấm áp khẽ khẽ trôi qua tay, qua ngực, lan tỏa khắp người.

“Đúng rồi,” Thần Yến khẽ nói. “Hãy lắng nghe.”

Thời gian trôi đi, không biết bao lâu. Linh Nhi dần cảm thấy tâm mình nhẹ như lá, hòa làm một với không gian. Khi nàng mở mắt, mặt hồ phản chiếu ánh sáng lấp lánh — như cả thế giới đều đang mỉm cười.

Thần Yến nhìn nàng, khẽ gật đầu. “Cô tiếp thu nhanh hơn tôi nghĩ. Có lẽ linh lực của cô đặc biệt hơn so với người thường.”

Linh Nhi cười nhẹ: “Tôi nghĩ chắc là do… anh dạy tốt.”

Lời nói đơn giản, nhưng khiến anh thoáng khựng lại. Trong một khoảnh khắc ngắn, ánh mắt Thần Yến dịu đi. “Đừng nói những lời như vậy,” anh nói nhỏ, “vì tôi có thể… không giữ được khoảng cách.”

Nụ cười trên môi Linh Nhi khựng lại. Tim nàng lỡ một nhịp. Câu nói ấy, nhẹ nhàng nhưng sâu đến tận xương.

Không ai nói gì thêm. Gió lướt qua, kéo dài khoảng im lặng dịu dàng mà lạ lẫm.

Một giọng nói trong trẻo bỗng vang lên từ xa:

“Thần Yến! Cuối cùng huynh cũng trở về!”

Từ lối mòn bên hồ, một cô gái mặc áo xanh nhạt chạy đến. Nàng có mái tóc dài buộc cao, ánh mắt sáng như nước suối. Linh Nhi nhận ra cô gái ấy còn rất trẻ, có lẽ bằng tuổi nàng.

Thần Yến quay lại, giọng anh trầm nhưng không lạnh: “Tiểu Lam, sao muội lại ở đây?”

Cô gái cười tươi, phẩy tay: “Ta nghe nói huynh nhận một người ngoại tộc, nên tò mò muốn xem thử là ai.”

Ánh mắt Tiểu Lam hướng sang Linh Nhi, đánh giá từ đầu đến chân, rồi nở một nụ cười mang ý trêu chọc. “À, ra là cô nương này à? Nhìn yếu ớt vậy mà huynh cũng nhận dạy sao?”

Linh Nhi khẽ giật mình, chưa kịp nói thì Thần Yến đã lên tiếng: “Tiểu Lam, đừng vô lễ.”

“Vô lễ gì chứ?” Tiểu Lam cười khúc khích. “Muội chỉ nói thật thôi mà. Ngoại tộc thì mãi là ngoại tộc, đâu thể dễ dàng hòa nhập.”

Thần Yến khẽ cau mày, giọng trở nên lạnh hơn: “Đủ rồi.”

Không khí căng ra trong chốc lát. Linh Nhi cúi đầu, cố che đi cảm xúc. Nàng không muốn gây rắc rối cho anh, cũng chẳng muốn trở thành gánh nặng.

Thấy vậy, Tiểu Lam chỉ cười nhạt, rồi quay gót. “Được thôi, ta đi. Dù sao huynh cũng luôn bênh vực người ngoài.”

Bóng dáng cô gái dần khuất sau rừng cây, để lại bầu không khí lặng im. Linh Nhi khẽ nói: “Tôi… xin lỗi. Là do tôi khiến anh bị hiểu lầm.”

“Không,” Thần Yến đáp, giọng nhẹ như gió. “Cô không làm gì sai cả. Ở đây, người ngoài luôn bị soi xét. Cô chỉ cần nhớ: đừng để những lời đó làm mình dao động.”

Nàng gật đầu, nhưng trong lòng vẫn thấy nghèn nghẹn. Dù anh nói vậy, nhưng ánh mắt Tiểu Lam lúc rời đi khiến nàng khó quên — ánh nhìn vừa ghen vừa đau.

Những ngày sau đó, Linh Nhi tiếp tục luyện tập bên hồ. Mỗi buổi, Thần Yến lại dạy nàng cách dẫn năng lượng theo nhịp thở, cách cảm nhận mạch đất, cách chữa lành vết thương của sinh vật nhỏ.

Có lúc, anh đứng phía sau, đặt tay lên vai nàng để dẫn dắt. Hơi thở anh gần đến mức khiến nàng quên mất cách hít thở. Mỗi lần như vậy, tim nàng lại đập loạn nhịp, còn anh thì vẫn bình thản như chẳng hay biết.

Một lần, khi họ đang luyện, một con linh điểu bị thương lao xuống hồ. Linh Nhi vội lao tới, dang tay đỡ lấy. Cánh chim đầy máu, hơi thở yếu ớt.

“Bình tĩnh,” Thần Yến nói khẽ. “Cô đã học rồi. Hãy tin vào cảm nhận của mình.”

Nàng đặt chim nhỏ lên tay, nhắm mắt. Một lần nữa, ánh sáng từ tay nàng tỏa ra — lần này mềm mại hơn, vững vàng hơn. Chỉ một lát, vết thương khép lại. Con linh điểu cất tiếng kêu khe khẽ rồi bay lên bầu trời.

“Rất tốt.” Giọng Thần Yến có chút ấm. “Lần này cô không để năng lượng vượt tầm kiểm soát.”

Linh Nhi cười rạng rỡ, niềm vui thuần khiết ánh lên trong mắt. “Tôi làm được rồi!”

Thần Yến nhìn nụ cười ấy, trong lòng khẽ rung động. Ánh nắng phản chiếu lên gương mặt nàng, rọi vào đôi mắt trong veo như nước mùa xuân. Trong khoảnh khắc ấy, anh gần như quên đi tất cả — cả quy tắc, cả lý trí.

Anh quay đi, giọng trầm xuống: “Đủ rồi. Hôm nay nghỉ sớm.”

“Nhưng tôi vẫn còn—”

“Ngày mai.” Anh cắt lời, bước đi nhanh, để lại Linh Nhi đứng ngẩn giữa bờ hồ, tay vẫn nắm chặt dải lụa trắng dùng để điều năng lượng.

Gió nhẹ thổi qua, mặt hồ gợn sóng lăn tăn. Nàng nhìn theo bóng anh, lòng dậy lên một cảm xúc khó tả — vừa ấm áp, vừa xa vời.

Đêm đó, Linh Nhi ngồi một mình trước hiên nhà. Ánh trăng phản chiếu trên mái tóc, tạo thành một quầng sáng dịu. Mọi thứ tĩnh lặng đến nỗi nàng nghe rõ tiếng tim mình.

Từ xa, tiếng đàn vang lên — âm điệu trầm buồn nhưng dịu dàng. Nàng nhận ra ngay đó là tiếng đàn của Thần Yến. Giai điệu ấy như luồng năng lượng vô hình len vào tim nàng, khiến ngực nghẹn lại.

Nàng không biết anh đang nghĩ gì. Nhưng nàng biết, giữa họ đang dần có một điều gì đó không thể nói ra.

Một thứ như sợi chỉ mỏng, chỉ cần một cái chạm nhẹ cũng có thể đứt — nhưng nếu đứt rồi, sẽ chẳng thể nối lại như xưa.

Linh Nhi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, khẽ tự nhủ:

“Thần Yến… ta không biết vì sao tim lại đập nhanh đến vậy. Nhưng có lẽ, thứ ta muốn hiểu… không còn là năng lượng nữa, mà là chính con người huynh.”

Gió khẽ thổi, đưa tiếng đàn xa xăm hòa cùng tiếng thì thầm của nàng.

Ánh trăng đêm ấy sáng đến lạ, như chứng giám cho một khởi đầu — của những rung động đầu tiên, của một mối liên kết vừa chớm nở, mỏng manh nhưng đủ mạnh để thay đổi cả định mệnh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×