hoa tình giữa trần thế

Chương 5: Nhiệm vụ rời tộc


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, tiếng trống dài vang lên từ phía điện chính của tộc Linh. Linh Nhi đang chuẩn bị cho buổi luyện như thường lệ thì Mẫu Dung – trưởng lão của tộc – sai người đến gọi.

“Người đứng đầu muốn gặp cô và Thần Yến,” người đưa tin nói, giọng khẽ nhưng đầy kính trọng.

Tim Linh Nhi thoáng run. Nàng chưa từng được diện kiến trưởng lão tối cao, người được xem là linh hồn của toàn bộ tộc này. Trong lòng nàng dấy lên cảm giác vừa hồi hộp vừa lo sợ — liệu có chuyện gì nghiêm trọng đến thế sao?

Khi nàng bước vào đại điện, mùi hương trầm nhè nhẹ lan tỏa. Bên trên bậc cao, trưởng lão Mẫu Dung ngồi trong bộ áo choàng màu trắng bạc, mái tóc dài cài bằng trâm ngọc. Ánh mắt bà sâu thẳm, chứa đựng thứ ánh sáng như có thể nhìn thấu lòng người.

Thần Yến đã có mặt, đứng nghiêm bên cạnh, nét mặt điềm tĩnh nhưng trong ánh mắt ẩn chứa sự cảnh giác.

“Linh Nhi,” Mẫu Dung mở lời, giọng chậm rãi mà uy nghi, “đã mười hai năm rồi, dãy núi Thần Mộc phía tây bắc chưa từng xuất hiện biến động. Nhưng mấy ngày gần đây, linh khí nơi ấy bất ổn, sinh vật hoang bắt đầu hành động lạ. Chúng ta nghi ngờ có vật gì đó đang thức tỉnh.”

Thần Yến khẽ nhíu mày. “Người muốn con đến điều tra?”

“Phải.” Trưởng lão gật đầu, rồi hướng ánh nhìn về Linh Nhi. “Và ta muốn Linh Nhi đi cùng.”

Câu nói ấy khiến không chỉ Linh Nhi mà cả Thần Yến đều sững người.

“Cô ấy vẫn còn đang học,” Thần Yến nói, giọng trầm xuống. “Ra ngoài tộc lúc này quá nguy hiểm.”

“Chính vì vậy ta mới muốn cô ấy đi,” Mẫu Dung đáp, giọng điềm đạm nhưng không thể phản bác. “Nếu cô bé thực sự mang trong mình năng lượng đặc biệt, đây sẽ là cơ hội để năng lượng ấy tự thức tỉnh. Con không thể bảo vệ cô ta mãi được.”

Không khí trong điện trầm xuống. Linh Nhi mím môi, rồi nhẹ nhàng lên tiếng:

“Nếu đây là nhiệm vụ cần thiết cho tộc, con sẵn sàng đi.”

Thần Yến quay sang nhìn nàng, ánh mắt pha chút tức giận lẫn lo lắng. Nhưng khi thấy ánh nhìn kiên định trong đôi mắt Linh Nhi, anh chỉ im lặng.

Mẫu Dung mỉm cười nhè nhẹ. “Tốt. Hai người khởi hành khi mặt trời lặn. Hãy cẩn thận, vì nơi đó không chỉ có sinh vật hoang, mà còn cả những thứ đã bị lãng quên.”

Chiều hôm đó, hoàng hôn đỏ rực nhuộm cả khu rừng. Linh Nhi đeo túi hành trang nhỏ, trong lòng dấy lên nỗi hồi hộp lẫn háo hức. Thần Yến đứng đợi ở lối ra tộc, tay cầm thanh trượng phát sáng mờ, áo choàng phất trong gió.

“Đi đường dài, nhớ đi sát ta,” anh nói, giọng trầm đều. “Đừng rời khỏi tầm mắt.”

“Ừm.” Nàng khẽ gật, cố che đi nhịp tim đập nhanh.

Họ rời tộc khi ánh mặt trời vừa khuất. Rừng đêm mênh mông, ánh sáng linh thạch treo dọc con đường phát ra thứ ánh mờ xanh lam như sương. Tiếng côn trùng, tiếng gió và cả mùi đất ẩm hòa vào nhau, tạo nên cảm giác vừa yên bình vừa nguy hiểm.

Đi được một đoạn dài, Linh Nhi bắt đầu cảm nhận được luồng khí khác lạ — đặc hơn, nặng hơn và lạnh lẽo hơn hẳn vùng tộc.

“Đây là biên giới rừng Linh,” Thần Yến khẽ nói. “Từ đây trở đi, mọi sinh vật đều sống theo bản năng. Chúng có thể tấn công bất cứ lúc nào.”

Nàng khẽ siết chặt tay áo. “Anh… từng đi xa đến đâu rồi?”

Thần Yến khẽ cười nhạt, nụ cười như gió thoảng. “Đủ xa để biết rằng bên ngoài chẳng hề yên bình như trong tộc. Nhưng cũng đủ gần để quay về.”

Linh Nhi nhìn anh nghiêng mặt dưới ánh trăng — gương mặt ấy dường như không bao giờ bộc lộ hết cảm xúc, luôn giấu mình trong sự trầm lặng.

“Anh… có sợ không?” nàng khẽ hỏi.

“Sợ à?” Anh cười nhẹ, ánh mắt lướt qua nàng. “Tôi chỉ sợ duy nhất một điều — người đi bên cạnh không đủ tin mình.”

Linh Nhi khẽ sững người. Câu nói ấy, không biết là lời nhắc hay là ẩn ý gì khác, nhưng khiến tim nàng đập loạn nhịp.

Đến nửa đêm, họ dừng lại bên một con suối nhỏ để nghỉ. Ánh lửa bập bùng phản chiếu lên gương mặt Thần Yến, khiến những đường nét ấy càng thêm sắc sảo. Linh Nhi ngồi bên, vừa sưởi ấm vừa lén quan sát.

“Anh từng ra ngoài nhiều như vậy… có khi nào cảm thấy cô đơn không?” nàng hỏi nhỏ.

Thần Yến không trả lời ngay. Anh nhìn ngọn lửa, giọng trầm dần: “Cô đơn là thứ mà ai cũng mang theo, chỉ là có người biết giấu, có người không.”

Rồi anh nhìn nàng, ánh mắt dịu lại. “Còn cô? Rời khỏi thế giới của mình, đến đây, cô có thấy hối hận không?”

Linh Nhi mím môi, nghĩ một lúc rồi khẽ lắc đầu. “Lúc đầu có. Nhưng giờ thì không. Dù tôi không hiểu vì sao mình lại ở đây… nhưng nếu không đến, có lẽ tôi đã chẳng gặp được anh.”

Ánh lửa phản chiếu trong mắt nàng, trong veo, thành thật đến mức khiến Thần Yến khẽ quay đi. Anh không nói gì thêm, chỉ khẽ buông tiếng: “Ngủ đi. Mai sẽ vất vả hơn.”

Sáng sớm hôm sau, họ tiến vào vùng sâu của dãy Thần Mộc. Cây cối nơi đây khổng lồ, thân cây to đến mức bốn người ôm không xuể, rễ nổi lên uốn lượn như rắn. Không khí lạnh và ẩm, mang theo mùi hăng của linh khí đậm đặc.

Đi được một đoạn, mặt đất bỗng rung nhẹ. Từ xa, tiếng gầm thấp vang lên. Linh Nhi lập tức rút năng lượng vào lòng bàn tay.

Thần Yến giơ tay ngăn nàng lại, giọng thấp: “Đừng phát tín hiệu. Hãy để tôi xem trước.”

Một sinh vật khổng lồ trườn ra từ bóng tối — thân nó phủ rêu, đôi mắt sáng như hai viên ngọc. Dáng nó giống như giao long nhưng không có cánh, trên đầu lại mọc hoa văn lạ.

“Đó là Linh Mãng,” Thần Yến nói khẽ. “Không hung dữ, trừ khi bị đe dọa.”

Nhưng Linh Mãng dường như đã phát hiện họ. Nó gầm lên, quật đuôi đánh mạnh xuống đất. Đất đá văng tung tóe. Linh Nhi hốt hoảng, vừa định lùi lại thì vấp phải rễ cây, suýt ngã.

Thần Yến kịp thời kéo nàng vào lòng. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, nàng nghe rõ hơi thở của anh, nóng và gần đến mức khiến mọi âm thanh xung quanh mờ dần.

“Đừng sợ,” anh nói khẽ bên tai, giọng trầm mà ấm. “Tin tôi.”

Anh nâng tay, vẽ vài ký hiệu trong không khí. Ánh sáng xanh lan ra, tạo thành vòng tròn lớn bao quanh Linh Mãng. Nhưng sinh vật quá mạnh, vòng sáng bị đẩy bật lại. Linh Nhi thấy vậy, không suy nghĩ thêm, đặt tay lên vai anh, truyền năng lượng của mình.

Dòng năng lượng của hai người hòa vào nhau — một xanh, một vàng — giao thoa thành luồng sáng trắng rực rỡ. Tiếng gầm vang lên, rồi Linh Mãng khựng lại, dần bình tĩnh. Nó cúi đầu xuống, cọ nhẹ vào tay Linh Nhi như lời cảm ơn rồi trườn đi mất.

Không gian trở lại yên tĩnh. Cả hai đứng gần đến mức hơi thở hòa vào nhau. Linh Nhi ngẩng đầu, ánh mắt anh nhìn xuống, sâu thẳm như chứa cả bầu trời.

“Anh không sao chứ?” nàng hỏi nhỏ.

Thần Yến khẽ mỉm cười, nụ cười hiếm hoi và dịu dàng đến lạ. “Nhờ cô, lần này không sao.”

Khoảnh khắc ấy, không cần lời nào nữa. Cả hai chỉ đứng lặng, để gió thổi qua giữa rừng, mang theo mùi cỏ và linh khí, như nối liền hai nhịp tim.

Chiều xuống, họ đến một khu vực bị bao phủ bởi sương dày đặc. Những thân cây ở đây khô héo, đất nứt nẻ, linh khí loạn. Linh Nhi khẽ rùng mình: “Không khí khác hẳn...”

Thần Yến gật đầu. “Đây chính là vùng nhiễu loạn mà trưởng lão nói đến.” Anh lấy trong túi ra một viên linh thạch, đặt lên lòng bàn tay. Ánh sáng tím từ viên đá phát ra, phản chiếu thành những đường khí xoắn ốc.

“Có thứ gì đó đang hấp thu linh khí quanh đây,” anh trầm giọng. “Rất mạnh.”

Đúng lúc ấy, mặt đất dưới chân họ rung lên dữ dội. Một luồng sáng đen từ lòng đất bắn thẳng lên trời. Linh Nhi bị hất ngã, nhưng Thần Yến kịp kéo nàng lại, dùng cơ thể mình chắn phía trước.

Từ luồng sáng ấy, một thứ hình dạng mờ ảo bắt đầu hiện ra — tựa linh hồn, tựa khói, đôi mắt rực lửa. Nó gào thét, giọng vang như tiếng kim loại rít.

“Thần Yến!” Linh Nhi thét. “Đó là gì?”

“Thứ đã ngủ quên hàng trăm năm,” anh đáp, giọng lạnh như sắt. “Là tà linh.”

Ánh sáng trong tay anh bùng lên, kết thành kết giới quanh hai người. Nhưng linh thể kia mạnh đến mức vòng sáng chao đảo. Linh Nhi hít sâu, lần này không cần anh nói, nàng đã chủ động đặt tay lên lưng anh, truyền năng lượng.

Hai nguồn sáng hòa làm một, nhưng tà linh vẫn không tan. Giọng nó vang lên khàn đặc: “Con người… các ngươi… không thể ngăn được ta…”

Thần Yến nghiến răng, máu từ khóe môi tràn ra. Linh Nhi hoảng hốt, nước mắt trào ra. “Không! Anh không được làm vậy một mình!”

Từ sâu trong tim, nàng gào lên, toàn thân bừng sáng. Ánh sáng vàng rực tỏa ra khắp khu rừng, mạnh đến mức khiến tà linh rít lên đau đớn, tan thành khói đen rồi biến mất hoàn toàn.

Không gian trở lại yên tĩnh. Linh Nhi ngã xuống, mệt nhoài, còn Thần Yến quỳ gối cạnh nàng, đôi mắt chứa đầy lo lắng và dịu dàng.

“Cô… làm được rồi,” anh nói khẽ.

Linh Nhi mở mắt, môi mấp máy: “Tôi… chỉ không muốn anh bị thương.”

Thần Yến nắm lấy tay nàng, khẽ siết. “Cô ngốc… từ khi nào lại quan tâm đến tôi đến thế?”

Nàng mỉm cười yếu ớt. “Từ khi tôi nhận ra… mỗi lần anh nhìn tôi, tim tôi đều không nghe lời.”

Khoảnh khắc ấy, gió ngừng thổi, thời gian dường như dừng lại. Trong ánh hoàng hôn đỏ rực, giữa mảnh rừng bị tàn phá, chỉ còn hai con người, hai trái tim hòa chung một nhịp.

Từ xa, tiếng linh điểu vang lên, như khúc hát mừng cho một khởi đầu mới — khởi đầu của niềm tin, của cảm xúc, và của sợi dây định mệnh đang dần siết chặt giữa họ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×