hoa tình giữa trần thế

Chương 6: Trong bóng tối, người ở nơi nào


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Khi Linh Nhi tỉnh dậy, ánh sáng yếu ớt từ mặt trăng len qua những tán cây, rọi xuống khu rừng im lặng. Không còn luồng sáng đen, không còn tiếng gào thét. Chỉ có mùi khói nhẹ và gió lạnh luồn qua da thịt.

Cô chớp mắt vài lần, cố gắng nhớ lại chuyện vừa xảy ra. Lúc ấy, cô đã dùng toàn bộ sức lực, ánh sáng vàng từ cơ thể bùng lên… rồi không còn gì nữa.

“Thần Yến…”

Giọng cô khàn đặc, gần như lạc đi. Linh Nhi bật dậy, quay cuồng nhìn quanh. Không thấy anh. Chỉ còn dấu tro mờ trên mặt đất, vài vết cháy loang lổ, và cây cối gãy đổ xung quanh.

“Thần Yến! Anh ở đâu?”

Cô chạy khắp khu rừng, tiếng gọi vang vọng giữa bóng đêm. Không ai trả lời. Chỉ có tiếng gió lạnh thổi qua, khiến nỗi sợ trong lòng cô càng dâng cao.

Nước mắt nóng hổi tràn ra, nhưng Linh Nhi vẫn cố gắng nén lại. Cô cúi xuống, đặt tay lên nền đất — ở nơi Thần Yến từng đứng, vẫn còn vệt linh khí yếu ớt. Là năng lượng của anh.

“Anh còn sống…” cô thì thầm, bàn tay run rẩy. “Anh phải còn sống…”

Đêm dài như vô tận. Linh Nhi ngồi bên bờ suối, mắt không rời khỏi hướng gió thổi — hướng Thần Yến biến mất. Cô muốn đi ngay lập tức, nhưng cơ thể kiệt sức, linh lực gần như cạn kiệt.

Trong cơn mê mệt, hình ảnh Thần Yến hiện lên — ánh mắt trầm tĩnh, giọng nói thấp ấm, nụ cười hiếm hoi giữa rừng sâu. Từng mảnh ký ức như những sợi chỉ đan vào nhau, khiến tim cô nhói đau từng nhịp.

Linh Nhi nắm chặt viên linh thạch Thần Yến từng đưa — vật phát sáng nhẹ trong lòng bàn tay cô.

“Anh bảo, khi tôi sợ, chỉ cần giữ viên đá này. Nó sẽ dẫn tôi về nơi an toàn…”

Cô nhìn ánh sáng yếu ớt ấy, lòng dâng lên một niềm tin mong manh. “Nếu thật vậy… xin hãy dẫn tôi đến nơi anh đang ở.”

Bình minh vừa ló rạng, Linh Nhi khẽ đứng dậy. Cô buộc lại tóc, siết chặt dây túi, rồi hướng theo luồng linh khí mờ mà viên đá tỏa ra.

Con đường trước mặt không còn rõ ràng như khi có Thần Yến đi cùng — cây cối rậm rạp, sương phủ dày đến mức chỉ thấy được vài bước chân.

Mỗi bước đi, đất mềm như hút lấy bàn chân, những âm thanh lạ vang lên từ bốn phía — tiếng sột soạt, tiếng cánh vỗ, thậm chí có lúc như tiếng thì thầm khe khẽ. Nhưng Linh Nhi không dừng lại. Cô sợ rằng nếu dừng, trái tim mình sẽ vỡ ra vì trống rỗng.

Bất chợt, một bóng đen lao ra từ bên trái. Linh Nhi phản xạ lùi lại, giơ tay tạo kết giới yếu ớt. Ánh sáng vàng mỏng manh lóe lên, va chạm với vật kia. Tiếng gầm vang lên, rồi một sinh vật lông xám, mắt đỏ, thân nhỏ như hổ con hiện ra.

Nó không quá lớn, nhưng nhanh nhẹn và hung dữ. Linh Nhi hít sâu, hạ thấp người. Tay phải tụ linh khí, tung ra một luồng sáng nhỏ. Sinh vật né được, rồi phóng tới. Linh Nhi xoay người, tránh được sát bên, nhưng ngã xuống nền đất ẩm.

Đúng lúc nó sắp lao đến lần nữa, viên linh thạch trên cổ tay cô sáng bừng. Một luồng năng lượng trong suốt lan ra, sinh vật kia lập tức khựng lại, rồi rít lên đau đớn, tan vào không khí.

Cô ngồi thụp xuống, thở dốc. Mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Bàn tay run rẩy nhưng trong lòng lại dâng lên niềm tin — viên đá đang dẫn đường thật sự.

Sau gần nửa ngày đi bộ, Linh Nhi đến được một vùng đất hoàn toàn khác: mặt đất nứt nẻ, cây cối cháy sém, linh khí loạn xạ. Ở trung tâm là một vết nứt lớn như miệng vực, khói đen vẫn bốc lên.

Nàng đứng bên rìa, cảm nhận năng lượng quen thuộc — chính là khí tức của Thần Yến. Nhưng ẩn trong đó là thứ gì đó tối tăm hơn, sâu hơn, khiến cô rùng mình.

“Anh ở dưới đó sao?” Linh Nhi thì thầm, nhìn vào khoảng tối vô tận.

Không có tiếng đáp. Chỉ có gió thổi qua, mang theo hơi lạnh.

Cô hít sâu, rồi khẽ nhắm mắt. “Nếu tôi đã bước vào thế giới này để gặp anh… tôi sẽ không bỏ anh lại.”

Cô ném viên linh thạch lên, để ánh sáng dẫn đường, rồi nhảy xuống vực.

Không gian dưới lòng đất khác hẳn phía trên: mờ tối, lạnh lẽo và đầy hơi sương dày đặc. Ánh sáng từ viên đá chiếu vừa đủ để nhìn thấy đường. Linh Nhi bước từng bước cẩn thận, lòng bàn tay luôn giữ một tia linh lực phòng thân.

Đi được một quãng, cô nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt, rồi tiếng rên khẽ… rất nhẹ, nhưng rõ ràng là giọng người.

“Thần Yến!”

Cô chạy về phía âm thanh, tim đập dữ dội. Và rồi, giữa khoảng tối, ánh sáng chiếu lên một dáng người đang tựa vào vách đá. Thần Yến ngồi đó, áo rách tả tơi, máu khô vương bên khóe môi, hơi thở yếu.

“Anh…!” Linh Nhi lao đến, quỳ xuống.

Thần Yến mở mắt, nhìn thấy cô, khẽ nhếch môi: “Cô… sao lại xuống đây…”

“Anh ngốc, nếu tôi không xuống thì ai cứu anh chứ?” Linh Nhi run rẩy, tay chạm vào vai anh, truyền linh lực.

“Đừng… dùng sức,” anh khẽ nói. “Dưới này có thứ gì đó… cô không nên ở lại lâu…”

“Không nói nữa!” Nước mắt cô rơi xuống, hòa vào bàn tay đang sáng lên. Ánh sáng vàng bao phủ Thần Yến, làm lành những vết thương trên da anh. Nhưng càng lúc, ánh sáng càng yếu.

“Cô sẽ cạn linh lực mất,” anh cố gượng dậy, tay giữ lấy cổ tay cô. “Tôi không muốn cô bị thương vì tôi.”

“Vậy anh muốn tôi để anh chết ở đây à?” Linh Nhi bật khóc. “Tôi đã mất anh một lần, không muốn lần thứ hai!”

Thần Yến khẽ khựng lại. Trong ánh sáng mờ, đôi mắt cô sáng long lanh, kiên định mà run rẩy.

Anh đưa tay chạm vào má cô, lau đi giọt nước mắt. “Cô thật là… cố chấp đến mức khiến người khác không biết nên giận hay nên thương.”

Cô bật cười giữa nước mắt. “Anh thương là được rồi.”

Khoảnh khắc ấy, giữa hang tối và hơi lạnh, anh cúi xuống, môi khẽ chạm vào trán cô. Cái chạm nhẹ đến mức như ảo giác, nhưng lại khiến tim cô ngừng đập.

“Cảm ơn cô, Linh Nhi.”

Nhưng niềm bình yên ấy chỉ kéo dài một thoáng. Mặt đất bất ngờ rung chuyển. Từ sâu trong vách đá, luồng khói đen lại xuất hiện, cuộn xoáy mạnh hơn trước. Giọng rít vang vọng:

“Các ngươi… tưởng có thể thoát sao…?”

Thần Yến lập tức kéo Linh Nhi đứng dậy, chắn trước cô. “Nó chưa chết. Tà linh này đã bám vào linh mạch. Chúng ta phải thoát khỏi đây!”

Linh Nhi gật đầu, nắm chặt tay anh. Họ cùng chạy về hướng ánh sáng. Nhưng khói đen lan nhanh, bao trùm mọi lối. Linh Nhi quay lại, đưa tay phát sáng, tạo thành kết giới tạm thời.

“Đi đi!” cô hét.

“Không, tôi không bỏ cô!”

“Anh hứa với tôi, sẽ sống!” Cô nhìn thẳng vào mắt anh, ánh nhìn kiên định đến mức khiến anh nghẹn lời.

Trong khoảnh khắc ấy, Linh Nhi dồn toàn bộ linh lực còn lại vào kết giới, tạo ra luồng sáng vàng chói lòa. Tiếng nổ vang lên, khói đen bị đẩy lùi, ánh sáng nuốt trọn cả không gian.

Khi ánh sáng tan đi, Thần Yến thấy mình bị đẩy văng ra khỏi miệng vực. Anh ho khan, gượng dậy, gọi khản giọng:

“Linh Nhi! Linh Nhi!”

Không có ai trả lời. Chỉ có khoảng tối phía dưới — sâu, tĩnh, lạnh.

Anh quỳ xuống, bàn tay siết chặt viên linh thạch giờ đã tắt ánh sáng.

“Cô ấy… đã dùng toàn bộ năng lượng.”

Một cơn gió lạnh thổi qua, mang theo mùi hương thoang thoảng — hương cỏ dịu nhẹ mà anh đã quen thuộc. Anh ngẩng đầu, ánh mắt rực sáng trong tuyệt vọng.

“Linh Nhi, chờ tôi… Tôi nhất định sẽ tìm được cô.”

Ánh trăng soi xuống khu rừng, phản chiếu trên đôi mắt đầy quyết tâm của Thần Yến. Gió thổi qua, những cánh hoa dại rơi lả tả — như lời đáp từ nơi sâu thẳm, rằng linh hồn cô vẫn đâu đây, dõi theo anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×