Linh Nhi chìm trong bóng tối vô tận. Không còn cảm giác đau, không còn âm thanh, chỉ có khoảng không trống rỗng kéo dài mãi mãi. Cô không biết mình đã trôi đi bao lâu – vài phút, vài giờ, hay cả nghìn năm.
Một lúc sau, có thứ gì đó chạm vào tay cô – mềm, ấm, như một luồng sáng nhỏ len qua màn đêm. Linh Nhi cố mở mắt, mí nặng như đá. Ánh sáng vàng mờ dần hiện ra trước mắt, hòa vào bầu trời phủ sương.
Cô đang nằm giữa một khu đồng bằng lạ lẫm. Không phải rừng Linh, không phải thế giới loài người. Cỏ nơi đây ánh lên sắc bạc, lấp lánh như được rắc bụi sao. Xa xa là những dãy núi mờ ảo, đỉnh núi bay lơ lửng giữa không trung. Từng dòng suối sáng trôi lững lờ, phản chiếu ánh xanh nhạt.
Linh khí ở đây dày đặc đến mức chỉ hít thở thôi đã khiến toàn thân cô nóng lên. Linh Nhi khẽ chạm vào đất, cảm giác năng lượng chảy qua tay mình như sóng nước.
“Đây… là đâu?”
Giọng cô khàn, yếu ớt, nhưng tiếng vang lại dội vào không gian như được gió mang đi rất xa.
Một giọng nói trầm ấm đáp lại, nhẹ như gió, nhưng vang vọng trong đầu cô:
“Là Linh giới cổ — nơi những linh hồn lạc lối tìm về nguồn gốc của mình.”
Linh Nhi giật mình. Cô quay đầu nhìn quanh, không thấy ai. Giọng nói ấy như phát ra từ chính linh hồn cô.
“Linh giới cổ ư…?” cô lẩm bẩm. “Vậy… ta đã chết rồi sao?”
Tiếng cười khẽ vang lên, như hơi gió lướt qua tai.
“Chết ư? Không. Ngươi chưa chết, chỉ đang ở giữa hai thế giới — nơi linh hồn tạm trú khi chưa thể quyết định trở về hay tan biến.”
Trước mắt Linh Nhi, luồng sáng vàng tập hợp lại, kết thành hình dáng một con thú khổng lồ — nửa hổ nửa phượng, toàn thân phủ ánh lân vàng. Đôi mắt nó sâu như biển, nhìn cô bằng ánh nhìn hiền hòa.
Linh Nhi tròn mắt, khẽ lùi lại. “Ngươi là…?”
“Ta là Linh Hổ — hộ thần của tộc Linh. Đáng lẽ ngươi chưa thể gặp ta sớm như vậy… nhưng linh lực ngươi đã tự mở ra cánh cổng khi đánh thức sức mạnh trong vực.”
“Ta…” Linh Nhi chạm tay vào ngực, nơi viên linh thạch từng nằm. “Ta chỉ muốn cứu Thần Yến…”
Linh Hổ nghiêng đầu, ánh mắt khẽ biến sắc.
“Thần Yến… Người đó mang trong mình huyết mạch của Dạ Tộc. Hắn không hoàn toàn thuộc về thế giới này, nhưng lại chọn ở bên ngươi. Đó là một sự giao hòa hiếm có.”
“Dạ Tộc?” Linh Nhi khẽ lặp lại. “Anh ấy chưa bao giờ nói…”
“Có những điều, hắn không thể nói. Vì nếu nói ra, sợi dây giữa hai ngươi sẽ đứt.”
Câu nói khiến Linh Nhi sững người. Trong đầu cô hiện lên hình ảnh Thần Yến — đôi mắt sâu, giọng nói trầm ấm, và cả cách anh nhìn cô, lúc xa cách, lúc dịu dàng.
“Ngươi nói vậy nghĩa là sao?”
“Ngươi rồi sẽ hiểu. Nhưng trước khi gặp lại hắn, ngươi cần biết ngươi là ai.”
“Ta là ai?” Linh Nhi khẽ cười, nụ cười lẫn nước mắt. “Ta chỉ là một người bình thường bị ném vào thế giới này thôi.”
“Không, Linh Nhi. Ngươi không bình thường. Máu ngươi là chìa khóa cho cả hai thế giới.”
Câu nói vang lên như tiếng sấm. Linh Nhi sững lại, đôi môi khẽ run. “Máu… của ta?”
“Ngươi mang trong người huyết mạch của Thánh Linh — dòng máu duy nhất có thể thanh lọc tà linh. Vì vậy, ngươi mới sống sót sau vụ nổ linh lực. Linh giới này đã gọi tên ngươi.”
Linh Nhi khẽ lùi, tim đập mạnh. “Ta… là người của thế giới này ư?”
“Một nửa.” Linh Hổ khẽ cúi đầu. “Ngươi thuộc về cả hai — nhân giới và linh giới. Và chính điều đó khiến định mệnh ngươi không thể dễ dàng.”
Gió nổi lên, thổi tung mái tóc cô. Linh Nhi nhắm mắt, lòng dậy lên một nỗi sợ lẫn quyết tâm.
“Ta không biết máu của mình có ý nghĩa gì, nhưng ta chỉ muốn gặp lại Thần Yến. Hắn còn sống, ta biết điều đó.”
Ánh mắt Linh Hổ khẽ sáng lên.
“Nếu ngươi đã chọn con đường đó, ta sẽ giúp. Nhưng hãy nhớ — để trở về, ngươi phải vượt qua Thử Tháp Linh Tâm. Một khi đã bước vào, chỉ khi hiểu rõ chính mình, ngươi mới có thể sống sót.”
“Thử Tháp Linh Tâm?” Linh Nhi lặp lại.
“Đúng. Là nơi phản chiếu linh hồn của mỗi người. Ngươi sẽ thấy nỗi sợ, khát vọng, tình yêu và cả hận thù trong chính mình.”
Cô hít sâu, nhìn vào ánh mắt Linh Hổ, không chút do dự. “Ta chấp nhận.”
Linh Hổ khẽ gật đầu, cánh của nó mở ra, tỏa ánh sáng rực rỡ. Gió thổi mạnh, mặt đất rung chuyển, rồi một cánh cổng ánh bạc hiện lên trước mặt Linh Nhi. Bên trong là khoảng không xoáy tròn như dòng linh lực khổng lồ.
“Hãy bước vào. Ngươi sẽ thấy sự thật mà bản thân ngươi chưa từng dám đối diện.”
Bước qua cánh cổng, Linh Nhi choáng váng. Khi mở mắt, cô thấy mình đứng giữa một không gian khác — tràn ngập gương. Mỗi tấm gương phản chiếu một hình ảnh khác nhau của chính cô: cô bé cô đơn giữa thế giới loài người; cô gái sợ hãi trong khu rừng lạ; người con gái mỉm cười khi đứng bên Thần Yến.
Tiếng vang vang lên:
“Đây là ngươi — Linh Nhi của mọi thời điểm. Hãy chọn một con đường.”
“Con đường nào?” cô hỏi.
“Một là quên hết — quay về nhân giới, sống cuộc sống bình thường. Hai là giữ lại tất cả — chấp nhận định mệnh, cùng Thần Yến đối đầu với bóng tối sắp tới.”
Không khí đặc quánh. Linh Nhi nhìn những tấm gương, rồi nhìn chính mình. Trong một tấm, Thần Yến đứng đó, ánh mắt nhìn cô với nụ cười dịu dàng. Cô tiến lại gần, chạm tay vào mặt gương.
“Nếu quên anh, ta có thể sống yên bình. Nhưng nếu quên anh, liệu ta còn là ta không?”
“Lựa chọn của ngươi… sẽ định đoạt tương lai cả hai thế giới.”
“Ta đã chọn rồi.” Linh Nhi hít sâu. “Ta chọn nhớ.”
Cô giơ tay, đập vỡ tấm gương. Tiếng vỡ vang vọng, ánh sáng bùng lên dữ dội. Những mảnh gương hòa vào cơ thể cô, tỏa ra ánh vàng rực rỡ. Linh lực tràn khắp người, mạnh mẽ hơn bất kỳ lúc nào.
“Tốt.” Giọng Linh Hổ vang lên trong gió. “Ngươi đã vượt qua Linh Tâm. Giờ ngươi có thể trở về.”
“Trở về… Thần Yến…” Linh Nhi khẽ gọi.
Ánh sáng từ tay cô bùng lên, kết thành một cánh cổng giữa không trung. Nhưng ngay khi chuẩn bị bước vào, giọng Linh Hổ lại vang:
“Hãy nhớ, Linh Nhi — sức mạnh càng lớn, cái giá càng cao. Một khi bước ra, ngươi không thể quay lại là người trước kia nữa.”
“Ta không cần trở lại là người trước kia,” cô đáp, ánh mắt kiên định. “Ta chỉ cần gặp lại anh ấy.”
Ánh sáng bao trùm lấy thân hình nhỏ bé, rồi biến mất.
Phía bên kia, trong rừng Linh, Thần Yến ngồi thiền giữa vòng tròn linh thạch. Mồ hôi thấm ướt áo, nhưng đôi mắt vẫn nhắm chặt. Anh đang cảm nhận dòng linh khí mờ nhạt — thứ kết nối anh với Linh Nhi.
Bỗng nhiên, ngọn linh thạch trước mặt anh sáng rực. Một luồng năng lượng ấm áp tràn vào, khiến tim anh nhói lên.
“Linh Nhi…” Anh mở mắt, khẽ thì thầm. “Cô còn sống.”
Trong khoảnh khắc ấy, từ khoảng không xa xăm, giọng nói mềm mại vọng đến:
“Thần Yến… ta đang quay về…”
Gió nổi lên, hoa rừng nở rộ trong một thoáng, ánh sáng vàng rơi xuống như mưa bụi sao.
Thần Yến ngẩng đầu, ánh mắt rực sáng. Một nụ cười hiếm hoi thoáng qua môi anh.
“Vậy hãy để ta đợi. Chỉ cần cô còn sống, ta sẽ không để thế giới này đụng đến cô nữa.”