hoa trong mộ

Chương 10: Bước đi trong bóng tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trận chiến giữa Tề Ngọc và những kẻ phản phái bước vào giai đoạn tinh vi nhất. Bẫy mồi với mảnh giấy giả đã phát huy tác dụng — kẻ thù bắt đầu lộ sơ hở, nhưng chúng cũng biết nguy cơ, do đó mỗi hành động đều được tính toán cẩn thận. Mọi bước đi đều như trên dây — một sơ suất nhỏ cũng đủ hủy toàn bộ kế hoạch.

Sáng sớm, nàng nhận được báo cáo từ Nhị Cầm: “Tiểu thư, những người theo dõi kho lớn nói rằng Hàn Tường đã chuyển thêm sổ sách sang một địa điểm bí mật. Ngoài ra, một số người đáng nghi vẫn âm thầm ra vào phủ các gia tộc quyền thế.” Tề Ngọc nhíu mày, lòng dâng lên cảm giác bất an. Đây là dấu hiệu rằng kẻ thù không chỉ phản ứng mà còn chủ động mở rộng phạm vi đối phó, muốn biến trận đấu thành một cuộc chiến tổng lực.

Trong phủ, nàng triệu tập các cận vệ thân tín và vài người trung thành trong trấn để họp khẩn. Tề Ngọc đặt bản đồ trên bàn, chỉ ra các điểm quan trọng: kho, nơi lưu giữ bằng chứng, các tuyến di chuyển nghi ngờ và những vị trí dân cư cần bảo vệ. “Mỗi hành động của ta giờ đây phải cân nhắc đến ba yếu tố: an toàn dân, bảo vệ chứng cứ và đoạt được kẻ thù,” nàng nói, giọng nghiêm trọng. Không ai dám phản đối; tất cả đều hiểu, sai sót lần này sẽ phải trả giá đắt.

Chiều hôm đó, Tề Ngọc quyết định một bước đi mạo hiểm: nàng tự mình đi đến kho bí mật, trong đêm tối, chỉ cùng Nhị Cầm. Mục đích là vừa kiểm tra bằng chứng, vừa dò phản ứng của kẻ thù. Khi bước qua con đường vắng, bóng đêm như nuốt trọn từng bước chân của họ. Nàng biết, kẻ thù có thể rình rập bất cứ lúc nào, nhưng không thể để sự sợ hãi chi phối quyết định.

Đến nơi, kho vẫn nguyên vẹn, nhưng dấu vết bước chân mới dẫn từ phía cửa vào trong. Tề Ngọc không lên tiếng, dùng kiếm nhẹ dò đường, mắt quan sát từng ngóc ngách. Một cánh cửa phụ hé mở, và từ bên trong, một tiếng động nhỏ vang lên — một tên lính thuê của kẻ thù đang kiểm tra kho. Nàng nhấn vào bóng tối, một cú ra tay chính xác khiến hắn không kịp kêu, rồi kéo vào bóng rậm gần đó. Nhị Cầm run rẩy, nhưng Tề Ngọc chỉ nhìn cô và lắc đầu nhẹ: “Học cách im lặng, đó là cách ta sống sót.”

Khi kiểm tra kho, nàng tìm thấy thêm vài cuốn sổ mới, và mảnh vải lam tương tự như những lần trước. Nhưng lần này, có một điều khác lạ: một dấu triện sơn đỏ, khắc tinh xảo, nằm trên cuộn giấy ghi nhận các khoản chi. Đây là dấu hiệu trực tiếp liên quan đến một gia tộc quyền thế mà nàng nghi ngờ từ lâu. Tất cả bằng chứng vừa đủ để gợi ra một chuỗi sự thật, nhưng chưa đủ để đưa ra ánh sáng mà không gây rối loạn lớn trong trấn.

Trên đường về, nàng chợt nghe tiếng vó ngựa vút qua phía sau. Một dáng người cao lớn xuất hiện trong bóng tối, áo choàng bay phấp phới — Mạc Uy. Anh đứng yên, quan sát, không vội tiếp cận. Ánh mắt anh dường như đọc thấu mọi suy nghĩ nàng: “Ngươi đi một mình giữa đêm, rủi ro lắm, Tề tướng quân. Nhưng ta hiểu, đôi khi không có lựa chọn nào khác.”

Tề Ngọc không đáp, chỉ bước nhanh hơn, nhịp tim đều đặn. Cảm giác vừa bị quan sát, vừa được bảo vệ, làm nàng vừa thận trọng, vừa yên tâm. Mạc Uy đi theo, giữ khoảng cách an toàn, không làm ảnh hưởng đến kế hoạch, nhưng sự có mặt của anh là một lá chắn vô hình, khiến nàng tự tin hơn.

Khi trở về phủ, nàng đóng cửa, khóa chặt mọi lối ra vào. Cả ban đêm, nàng ngồi bên bàn giấy, sắp xếp các mảnh bằng chứng. Mỗi cuốn sổ, mỗi dấu vải lam, mỗi nét chữ đều được phân loại. Bên cạnh đó, nàng vẽ sơ đồ mối quan hệ, ghép nối các tên tuổi và gia tộc quyền thế — một bức tranh dần hiện ra: kẻ đứng sau không chỉ là Hàn Tường hay Ngô Cường, mà là một mạng lưới tinh vi bao gồm quan lại và thương gia, tất cả đều liên kết bằng quyền lực và tiền bạc.

Trước khi nhắm mắt, Tề Ngọc đặt tay lên viên ngọc Mạc Uy từng đưa, nhắm mắt lại và thầm nhủ: “Hoa trong mộ sắp nở. Kẻ thù lộ diện, và ánh sáng công lý sẽ chiếu qua bóng tối. Ta không còn đường lùi. Mỗi bước đi giờ đây là một lựa chọn sống còn, nhưng ta sẽ bảo vệ dân, trả thù và giữ lời thề. Trận chiến thật sự đang bắt đầu, và lần này, không ai có thể đứng ngoài.”

Bên ngoài, bóng tối dày đặc, nhưng trong tim nàng, ngọn lửa quyết tâm đã bùng lên, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Trận chiến giữa chiến lược và mưu mẹo, giữa ánh sáng và bóng tối, giờ mới thực sự bước vào cao trào.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×