hoa trong mộ

Chương 9: Bẫy phản kích của kẻ thù


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tin tức về vụ lộ tuyến vận chuyển khiến kẻ đứng sau bất an. Khi một lưới nhỏ khép lại, kẻ tinh ranh không chịu ngồi im — chúng phản kích, không bằng sức mạnh công khai, mà bằng những mưu mô hẹp và đau. Tề Ngọc biết tính chúng: khi thấy ánh sáng chiếu tới, chúng sẽ trả đũa nơi dễ tổn thương nhất — nơi trái tim nàng luôn mềm yếu: gia đình và dân trấn.

Sáng sớm, khi nàng vừa rời giường, Nhị Cầm chạy vào, tóc rối bù, mặt tái xanh. “Tiểu thư! Có việc…” cô thở hổn hển như sắp ngất. Tề Ngọc đã hiểu ngay giọng điệu ấy không phải vì một chuyện bình thường. “Nói mau,” nàng ra lệnh nhẹ nhưng dứt khoát. Nhị Cầm lắp bắp: “Có người đến phủ, họ bừa vào vườn, tìm đồ—ông quản vườn nói có dấu chân lạ xung quanh nhà, có tiếng thì thầm về việc ‘hãy đợi đến khi tiểu thư bị vạch mặt’.” Trong tay Nhị Cầm còn cầm một mảnh giấy nhỏ phai mực, trên đó chỉ vài chữ: “Im lặng, nếu không cả nhà sẽ chẳng còn chỗ dung thân.”

Tề Ngọc không kịp nổi giận, nàng chỉ thấy một tia lạnh như đá xuyên qua ngực. Kẻ thù thừa biết cách gây hoảng loạn — dùng nỗi sợ làm vũ khí. Nàng nén cảm xúc, đặt tay lên vai Nhị Cầm, nhìn thẳng: “Ta sẽ bảo vệ mọi người. Ngươi hãy yên lòng, đi báo với quản phủ — đóng chốt ở cổng chính, tăng người canh, không cho ai lạ vào.” Nhị Cầm run rẩy gật đầu rồi vội vàng đi.

Lời dọa nạt ấy không chỉ nhằm Nhị Cầm mà còn là tín hiệu: kẻ thù muốn kéo nàng ra khỏi vỏ bọc im lặng, muốn khiến nàng hành động nóng vội để bắt lỗi. Tề Ngọc hiểu rõ — đó chính là bẫy phản kích. Những kẻ có quyền lực sẽ cố bẻ mảng bằng cách khiến nàng mất bình tĩnh, phạm sai lầm, để sau đó họ có thể vu oan hoặc lật ngược tình hình. Không được. Nàng cần một phản ứng kín đáo và chuẩn xác.

Trong buổi trưa, Tề Ngọc gọi các cận vệ thân tín vào phòng họp. Khuôn mặt ai cũng nghiêm, mọi người chờ đợi lệnh. Nàng nói: “Họ dọa gia đình ta. Ta đã biết kế của chúng. Chúng dùng sợ hãi để ép ta. Nhưng chúng quên rằng ta không chiến đấu cho bản thân. Ta sẽ bảo vệ dân và gia đình bằng chính sự tĩnh lặng và bằng chứng.” Nàng phân công nhiệm vụ: chia hai tuyến — một tuyến canh gác gia đình, một tuyến tiếp tục theo dõi các mối liên hệ đã lộ; đồng thời ra lệnh để làm giả một động thái — một bức thư bị hở, giả vờ để rò rỉ một chút thông tin sai về kế hoạch điều tra, nhằm mê hoặc kẻ thù lộ diện.

Đến chiều, kẻ thù tiếp tục chiêu trò. Một đoàn người mặc áo dân thường kéo đến chợ, la lối rằng có kẻ ăn chặn lương thực khiến dân đói khổ; họ giận dữ, đòi lên phủ bắt người. Tình hình có thể bùng nổ. Nhưng đây chỉ là màn kịch — một đám đông được thuê để đe dọa. Tề Ngọc nhìn phong cảnh hỗn độn từ xa, nhưng không để hoảng hốt dẫn đạo. Nàng lặng lẽ ra lệnh cho người đưa tin đến với các lãnh đạo trấn: “Duy trì trật tự, cho phép ta trao đổi với dân.” Nàng bước ra cổng, xuất hiện giữa đám đông với vẻ mặt ân cần.

Giọng nàng vang rõ: “Ta hiểu nỗi khổ của các ngươi. Nếu có ai ăn chặn, ta sẽ xử lý. Nhưng hãy yên lòng, giận dữ vô cớ sẽ làm lợi cho kẻ xấu.” Lời nói giản dị, nhưng đã đủ khiến đám đông nửa tin nửa ngờ. Một vài thủ lĩnh rủ mắt liếc, nhưng tiếng gầm gừ giảm bớt. Khi nàng nói xong, một vài kẻ cầm đầu bị lộ mặt — họ sợ hãi lẩn trốn, và một vài người trong đám đông rời đi. Hành động đó vừa an dân vừa không để kẻ thù đoán được ý định thật.

Buổi tối, Tề Ngọc nhận được tin xấu hơn: một người lính trấn, người mà nàng tin tưởng và đã cắt cử trông kho, bị hoạ — vết thương nặng. Người lính đó bị tấn công giữa đêm khi tuần tra, hung thủ để lại một vật — chính là mảnh vải lam đã gây nghi ngờ. Điều này không chỉ là dọa nạt mà là tấn công có tính toán, muốn dập tắt nguồn lực điều tra. Tề Ngọc tức giận, nhưng hơn cả là buồn: có người đã chịu thương tổn vì nàng. Cảm giác có lỗi xâm chiếm — mặc dù nàng biết mình không thể dừng cuộc chiến.

Giữa lúc bối rối, Mạc Uy xuất hiện. Hắn đến không báo trước, dáng vẻ lạnh lùng lạ thường, trên tay cầm một chiếc hộp gỗ nhỏ. Hắn trao chiếc hộp cho Tề Ngọc, giọng trầm: “Ta nghe người lính trấn bị thương. Đây là chút hỗ trợ.” Tề Ngọc mở hộp, bên trong là một ít vàng và một mảnh giấy nhỏ, trên đó ghi vài tên tuổi: một vài quan nhỏ, một vài thương gia có liên hệ với đại lý lương thực. Chữ viết không rõ, như một manh mối nửa kín. Mạc Uy tiếp lời: “Quan trấn có người nào mà ngươi có thể tin?” Hắn dõi mắt về phía bầu trời tối, câu hỏi như ngàn mũi kim.

Tề Ngọc nhìn hắn: “Ngươi giúp, nhưng vì điều gì? Vì trấn, hay vì bản thân?” Mạc Uy mỉm cười, nụ cười không dễ hiểu: “Có khi mục đích ta và ngươi giao nhau. Ta không phải người dễ cho đi mà không nhận lại. Nhưng ta hiểu một điều: nếu trấn sụp, ai sẽ hưởng lợi? Không phải ta, cũng không phải ngươi. Vậy hãy cùng ta làm một điều đơn giản — bảo vệ dân trước đã.” Lời nói ấy không hứa hẹn gì, nhưng đủ khiến nàng không thể phớt lờ.

Đêm đó, khi gió lạnh vờn qua khu vườn, Tề Ngọc suy nghĩ về cơn bão phản kích. Kẻ thù đoán biết điểm yếu, nhưng không biết rằng chính điểm yếu ấy lại có thể trở thành điểm mạnh. Cô quyết định một nước đi mạo hiểm: cho phát tán một tin giả về một cuộc họp kín giữa các quan lớn — tin đó được thiết kế để dụ kẻ thù lộ mặt. Đồng thời, nàng tăng cường an ninh quanh những người yếu thế, che chở họ chặt chẽ hơn, để khi kẻ thù lộ diện, sẽ không thể trốn tránh.

Ngày tiếp theo, mưu kế của nàng bắt đầu có hiệu quả. Một người phụ trách kho lớn của một gia tộc quyền thế đến gặp quan trấn, ra vẻ bực dọc vì những cáo buộc. Nhưng trong cuộc gặp ấy, hắn bị theo dõi — và khi hắn rời đi, một đại đội nhỏ dưới quyền Tề Ngọc đã kịp bắt giữ hai người hộ tống hắn vì vi phạm thủ tục vận chuyển. Từ lời khai ban đầu, họ dựng được một bức tranh nhỏ: những khoản tiền chuyển tay trong đêm, những chuyến ngựa chở hàng không rõ nguồn gốc. Tuy chưa đủ để truy đến cùng, nhưng đã khiến một vài người cầm quyền phải lộ sự sốt ruột.

Không lâu sau, một lời đồn được thổi vào tai kẻ chủ mưu: “Họ có bằng chứng đủ để lật tẩy ông.” Tin này như một ngọn lửa nhỏ, khiến kẻ chủ mưu mất bình tĩnh và vội vàng thu dọn những sổ sách quan trọng. Đó là lúc nàng chờ — một cơ hội thực sự để tóm lấy sợi dây cuối cùng. Nhưng kẻ thủ hằn đã tính trước, họ không dọn sạch mọi dấu vết; thay vì vậy, họ đặt ra một cạm bẫy khác: họ để lại một mảnh giấy giả, trông như bằng chứng, nhưng thực chất là một cửa ngõ để tố ngược về phía Tề Ngọc — rằng chính nàng mới là người thao túng, lợi dụng vụ việc để hạ bệ những gia tộc khác. Nếu tin này được lan truyền, nàng sẽ mất đi sự ủng hộ của dân và quan, và kẻ thù sẽ thắng bằng cách biến nạn nhân thành tội đồ.

Tề Ngọc phát hiện mưu đồ này qua sự tinh tế của một người thanh tra trung thành mà nàng đã thuyết phục: chữ viết trên mảnh giấy giả có một nét giống với phong cách thư pháp của một quan nhỏ mà nàng từng thấy tại yến tiệc. Đó là bằng chứng trái ngược nhưng cũng là manh mối tìm được. Nàng biết mình phải hành động nhanh: nếu để tin giả lan, kẻ thù sẽ dùng nó làm đòn bẩy.

Trong giờ phút căng thẳng ấy, Tề Ngọc chọn con đường không phô trương. Nàng mời Mạc Uy đến, trao cho hắn bản sao mảnh giấy giả, cùng lời thách thức: “Ngươi xem và nói cho ta biết — liệu ta có nên đưa chuyện này ra ánh sáng, hay xử lý âm thầm?” Mạc Uy xem, lặng lẽ gập giấy lại, ánh mắt lộ vẻ suy tính: “Nếu đưa công khai, họ sẽ phản kích mạnh hơn. Nếu xử lý âm thầm, có thể dùng chính mảnh giấy để dẫn dụ kẻ thù lộ diện. Ta đề nghị dùng nó làm mồi.” Đó là một lời gợi ý rủi ro nhưng cần thiết.

Cuối cùng, Tề Ngọc quyết định làm theo: biến mảnh giấy giả thành mồi, để kẻ thù thấy rằng họ có thể đánh lừa bằng thủ đoạn, và sớm hay muộn sẽ lộ sơ hở. Nhưng đồng thời, nàng tăng cường an ninh quanh người dân và tiến hành thêm những biện pháp bảo vệ kín đáo cho những nhân chứng quan trọng. Trận đấu giữa hai bên trở nên tinh vi hơn, như hai con rắn cuộn mình đấu vẩy.

Chương kết, nàng ngồi một mình trên ban công, nhìn trăng khuya phản chiếu trên hồ nhỏ, suy nghĩ về con đường dài phía trước. Bẫy phản kích đã đến, và nàng đáp trả bằng kế sách kín. Nhưng trong tim nàng vẫn nặng một điều: mỗi lần phải dùng mưu mẹo, là một lần dân trấn có thể bị kéo vào vòng nguy hiểm. Cảm giác đó như một vết dao giấu kín, nhắc nàng rằng trả thù không chỉ là hả giận — mà còn là chọn giữa công lý và mạng sống của người khác.

Ở phía xa, bóng dáng một đoàn người lạ lén lút trong đêm, chuẩn bị một bước đi khác. Và chính trong khoảnh khắc ấy, Tề Ngọc biết: tiếng trống báo trận chưa kêu, nhưng cuộc chiến đã lên tới một ngưỡng mới — nơi mà sai sót chỉ một lần sẽ kéo theo hàng loạt hậu quả. Nàng thầm nhủ: “Ta sẽ đấu. Không phải vì lòng hận, mà vì ngươi, vì dân trấn. Họ sẽ không chịu khổ vì ta.”

Và khi màn đen phủ xuống, ánh mắt Tề Ngọc trở nên như thép — lạnh, sắc, và không khoan nhượng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×