Sáng hôm sau, Tề Ngọc tỉnh dậy sớm hơn mọi khi. Căn phòng vẫn ngập ánh nắng dịu, nhưng trong lòng nàng, mọi thứ đều tối sầm. Sau cuộc gặp với Mạc Uy, nàng biết rằng kẻ thù không chỉ núp sau kho lương, mà còn len lỏi khắp các ngóc ngách trấn Đông, từ quan lại đến thương nhân, thậm chí những người hầu thân tín cũng có thể là gián điệp.
“Ta cần một kế hoạch, từng bước một, không để sơ hở,” nàng nhủ thầm, mắt lấp lánh ánh quyết tâm. Trước hết, nàng phải thu thập thông tin, nhưng không để lộ thân phận thật. Để mọi người tin nàng vẫn là tiểu thư yếu đuối, nàng chuẩn bị cho mình vỏ bọc hoàn hảo: thái độ hiền hòa, nụ cười nhẹ, giọng nói uyển chuyển.
Bước vào thế giới bóng tối
Đến buổi trưa, nàng rời phủ, mặc áo choàng mỏng, đội mũ rộng vành, giả vờ đi dạo quanh các phố chợ. Dưới ánh mặt trời, dân trấn bận rộn mua bán, tiếng rao, tiếng giày trên sỏi, và cả những ánh mắt dò xét của thương nhân giàu có hòa trộn. Tề Ngọc dừng chân gần một cửa hàng vải, quan sát từng gương mặt. Nhớ lại ký ức kiếp trước, nàng biết rằng bất kỳ thông tin nhỏ nào — một cái liếc mắt, một lời rỉ tai, một vật dụng bị bỏ quên — đều có thể trở thành manh mối.
Một người đàn ông trung niên, áo vải lam nhạt, đang trao đổi với một thiếu nữ mang túi hàng. Người đàn ông cúi thấp, giọng thì thầm, ánh mắt dõi theo hướng kho lương. Tề Ngọc nheo mắt. Ánh mắt ấy quen quá, như bóng ma của ký ức kiếp trước. Đây có thể là một mắt xích trong đường dây tham nhũng.
Cô liền điều chỉnh bước chân, đi qua một con hẻm hẹp, nơi những người hầu ít chú ý. Dưới chiếc nón rộng, nàng quan sát kỹ: thiếu nữ mang túi hàng cầm theo một mảnh vải lam nhỏ, giống hệt mảnh mà nàng nhìn thấy trong kho hôm qua. Một nụ cười lạnh nảy ra trong đầu nàng. “Đúng như dự đoán,” nàng thầm nghĩ. Chỉ cần theo dõi, và chờ thời điểm thích hợp để soi chiếu sự việc.
Thử phản ứng phe cánh
Chiều đến, nàng trở về phủ, nhưng không vào thẳng phòng. Thay vào đó, nàng tìm đến các phòng hầu, nhân viên và những người thân cận của gia tộc. Bằng cách nói chuyện, nàng dò phản ứng từng người khi nhắc về kho lương và gạo trấn. Một số lo lắng, một số thờ ơ, nhưng có một người hầu nhỏ nhắn — Nhị Cầm — lại tỏ vẻ sợ hãi bất thường, mắt luôn dõi theo cửa sổ.
Tề Ngọc mỉm cười trong lòng. Nhị Cầm có thể biết điều gì đó. Nàng biết, chỉ cần một bước đi khéo, Nhị Cầm sẽ tự lộ ra thông tin mà nàng cần. Không ép buộc, không hăm dọa — chỉ một ánh mắt, một câu nói đúng lúc, đủ khiến kẻ nhỏ nhất cũng phải tiết lộ bí mật.
Chiều tối: Cuộc gặp bất ngờ
Khi mặt trời lặn, nàng trở về phòng, vừa khẽ gõ cửa, bỗng nghe tiếng vó ngựa ngoài cổng. Một bóng người cao lớn, dáng bộ quyền lực, bước vào sân. Tề Ngọc nhận ra ngay: Mạc Uy. Hắn không mặc quân phục, chỉ là áo bào màu tro, đi kèm thanh kiếm thắt ngang hông. Ánh mắt hắn vẫn lạnh, như băng xuyên qua tâm trí nàng.
“Tiểu thư,” Mạc Uy nói, giọng đều đặn, không thay đổi. “Ta có vài lời muốn nhắc nhở.”
Tề Ngọc giả ngạc nhiên, nhún vai nhẹ: “Mạc tướng quân, xin mời nói.”
Hắn bước gần, giọng trầm: “Kho lương không an toàn. Một vài người trong trấn lợi dụng việc kiểm kê để làm giàu, và ta tin rằng… một số người còn liên quan đến vụ ám sát tiểu thư trước đây.” Ánh mắt hắn nhìn thẳng vào nàng. Lời nói vừa khéo vừa sâu, như thăm dò phản ứng, vừa cung cấp thông tin, vừa cảnh báo.
Tề Ngọc giấu đi sự kinh ngạc. Trong lòng, mọi manh mối đang được xâu chuỗi: mảnh vải lam, viên ngọc xanh, kẻ lợi dụng kho lương, và kẻ đứng sau vụ hãm hại nàng. Nàng đáp nhẹ nhàng: “Ta hiểu rồi. Cảm ơn Mạc tướng quân đã nhắc nhở.” Nhưng nàng biết, chỉ nghe thôi chưa đủ; phải hành động, phải thử phản ứng kẻ thù, từng bước một.
Đêm đến: Kế hoạch đầu tiên
Khi trăng lên, Tề Ngọc ngồi trong thư phòng, bàn tay đặt lên viên ngọc xanh Mạc Uy để lại. Nàng xếp các mảnh thông tin trong đầu: Nhị Cầm có dấu hiệu sợ hãi, thiếu nữ chợ mang mảnh vải lam, đường dây tham nhũng len lỏi trong trấn, và Mạc Uy vừa khéo nhắc nhở về kẻ thù.
Nàng vẽ ra kế hoạch:
Theo dõi Nhị Cầm, dò phản ứng khi nhắc về kho lương.
Kiểm tra nguồn gốc viên ngọc và mảnh vải lam, tìm ra mắt xích của đường dây tham nhũng.
Dùng vỏ bọc tiểu thư yếu đuối để che giấu bản lĩnh thật, đánh lừa kẻ thù.
Quan sát Mạc Uy, xem hắn hành động ra sao — đồng minh hay trở lực?
“Ngày mai sẽ là bước đầu tiên,” nàng tự nhủ, ánh mắt kiên định. Trong bóng tối, mọi kế hoạch đều có thể sai, nhưng nàng biết: một nữ tướng, dù sống lại trong thân phận yếu đuối, vẫn có thể xoay chuyển cả bàn cờ chính trị.
Ngoài vườn, những bông hoa vẫn rực rỡ dưới ánh trăng, mùi hương nhè nhẹ hòa cùng tiếng lá xào xạc. Tề Ngọc mỉm cười nhạt: trả thù là cần thiết, nhưng để sống sót, nàng phải đi từng bước trong bóng tối, nơi mà kẻ thù và đồng minh chỉ khác nhau bằng một ánh mắt.