hoa trong mộ

Chương 4: Mưu lược nhỏ, bẫy ngầm


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm, sương còn dày trên cánh đồng, Tề Ngọc đã rời khỏi phủ. Lần này nàng không che kín mặt bằng nón rộng và áo choàng dày; nàng để lộ một nửa khuôn mặt như để chứng tỏ vẻ yếu ớt, bất lực — vỏ bọc tiểu thư mà nàng đã đóng khớp đến từng cử chỉ. Nhị Cầm hôm nay ra chợ sớm hơn thường lệ, mang theo giỏ đựng vài thứ lặt vặt. Tề Ngọc theo dõi từ xa, bước chân nhẹ như không chạm đất, nhớ từng con đường lát sỏi như thuộc lòng.

Nhị Cầm dừng lại ở một quán chè nhỏ ven đường, nơi có vài người hầu và phụ nữ chợ tụ tập trò chuyện. Tề Ngọc chọn một chiếc ghế đối diện, gọi một ấm trà, nhưng mắt không rời thiếu nữ kia. Nhị Cầm cúi đầu, hai tay run run khi đặt túi trên ghế. Ánh mắt cô liếc về phía kho lương khi ai đó nhắc tới những chuyến kiểm kê, rồi vội vàng nhìn đi nơi khác — biểu hiện của kẻ có tội hoặc sợ hãi.

Tề Ngọc không vội lao vào thẳng; nàng cần một cái cớ để khiến Nhị Cầm tự ý tiết lộ. Nàng chậm rãi bắt chuyện với hai người đàn bà bên cạnh, bâng quơ nhắc đến chuyện gạo, đến giá lương thực, rồi hạ giọng kể: “Nghe nói có người vừa phát hiện kho trấn thiếu gạo. Tiểu thư nghe mà rùng mình, dân chúng chúng ta khổ lắm.” Lời nói như mũi kim, chích nhẹ vào tai mọi người. Tin đồn là thứ lan nhanh nhất; chỉ cần gieo một hạt, cả đám sẽ cất lên tiếng xì xào.

Nhị Cầm nghe thấy, mặt tái đi. Cô nhỏ tiếng nói: “Có phải tiểu thư… biết ai đó đã lấy gạo không?” Nàng mỉm cười, giả vẻ bối rối như người hầu ngây thơ: “Ta chỉ nghe loan tin. Ai lại dám làm chuyện ấy chứ?” Giọng nàng như nước chảy qua đá — nhẹ nhưng đủ để nghe rõ. Nhị Cầm cúi xuống, rồi lén lút vuốt ve mép túi như tìm kiếm gì đó.

Tề Ngọc quyết định gia tốc. Sau khi uống hết một chén trà, nàng đứng lên, vu vơ hỏi: “Nhị Cầm, cô có biết mảnh vải lam xuất hiện trong kho từ đâu không? Ta nghe thấy người bán vải nói có dân ở phía bắc đổi hàng lấy ngọc rồi đem qua trấn.” Nhị Cầm nhảy dựng, trán toát mồ hôi. Ánh mắt cô chợt nhìn qua vai, như sợ bị ai nghe trộm.

Không cần hơn nữa — phản ứng đã đủ. Tề Ngọc rời quán, đợi Nhị Cầm đi theo đến tận một con hẻm nhỏ rồi giả vờ vấp chân, ngã nhẹ để tạo cơ hội trò chuyện riêng. Nhị Cầm bối rối cúi xuống giúp nàng, giọng run run: “Tiểu thư… xin tiểu thư tha cho kẻ tớ.” Tề Ngọc hơi nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng: “Nói đi, cô biết gì cứ nói thật, ta chẳng hại cô đâu.” Lời nói như vậy làm cho Nhị Cầm tin tưởng, và cô bật khóc, trút ra hết: “Có người bảo ta giữ mảnh vải cho họ một lát, họ nói sẽ trả tiền, nhưng ta không biết gì cả… họ bảo nếu ta hé môi thì sẽ hại cả gia đình…” Những dòng nước mắt, những lời vụn, là những mảnh ghép Tề Ngọc cần.

Tề Ngọc không vội mắng, chỉ nắm chặt tay Nhị Cầm, thì thầm: “Ta sẽ lo liệu. Nhưng cô phải làm một việc cho ta — đưa ta gặp người bán vải.” Nhị Cầm nhìn nàng như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng gật đầu.

Vốn đã chuẩn bị trước, Tề Ngọc không đưa ra mệnh lệnh mang tính cưỡng ép. Nàng biết sự thật phải được lôi ra qua con đường tự nguyện, chứ không thể ép buộc; ép buộc sẽ khiến kẻ có tội cảnh giác. Hôm sau, dưới sự dẫn dắt của Nhị Cầm, nàng đến một cửa hàng vải nho nhỏ ở cuối chợ. Người bán vải là một phụ nữ trung niên có gương mặt rám nắng, tay chai sần. Bà nhìn viên ngọc và mảnh vải mà Tề Ngọc đưa ra, mắt bà chớp lên một tia màu sắc vừa quen vừa sợ.

“Ngọc này… đã từng đi qua tay người bắc,” người bán vải nói, giọng như rít qua răng. “Có một người áo lam đến bán, nói là lấy từ một kho dọc đường. Hắn để lại mảnh vải làm cọc rồi đi. Nhưng tên ông chủ kho — một người hay lui tới buổi tối — thường thay đổi sổ sách.” Bà chỉ vào một tên trong sổ bán hàng — tên một đại lý lương thực có tiếng. Thông tin nhỏ nhưng chính xác như mũi tên xuyên thẳng vào tim mối nối tham nhũng.

Tề Ngọc đánh giá: đây là mắt xích quan trọng. Một đại lý, người bán vải, Nhị Cầm — chuỗi mảnh ghép đã đủ để tách rời mạng lưới. Nhưng nàng vẫn thiếu một thứ: bằng chứng rắn để buộc tội. Và bằng chứng mạnh nhất không phải lời nói của người bán vải mà là sổ sách, nhật ký, hoặc một đoạn đối thoại bị ghi lại.

Kế hoạch tiếp theo của nàng là một mưu lược nhỏ nhưng mạo hiểm: tạo cớ để đại lý phải chuyển một phần hàng “bất hợp pháp” tới một địa điểm cụ thể, rồi chặn bắt tại chỗ. Việc này cần sự phối hợp kín đáo — không thể để quan trấn hay quân lính hiểu lầm, vì nếu lộ, kẻ thật sự đứng sau sẽ thay đổi đường dây.

Và rồi, như để thử lòng, Mạc Uy xuất hiện. Hắn đến phủ vào buổi chiều, bước vào thư phòng nơi Tề Ngọc và Nhị Cầm đang thảo luận kế hoạch. Ánh mắt hắn lạnh, nhìn qua Nhị Cầm, qua người bán vải đang đứng lén ở cửa. “Nghe nói trấn đang náo động vì chuyện gạo,” hắn nói, giọng không đe dọa mà như báo tin. “Ta không muốn can thiệp, nhưng nếu có chuyện lớn, trấn sẽ rối.” Hắn nhìn thẳng vào Tề Ngọc: “Cô dường như đang tiếp cận những người ít ai ngờ tới.”

Tề Ngọc kiềm nén cảm giác khó chịu. Sự xuất hiện của Mạc Uy có thể phá hỏng kế hoạch hoặc giúp củng cố tính chính danh cho hành động của nàng. Nàng chọn cách nói khéo: “Mạc tướng hiểu lầm. Ta chỉ là lo lắng cho dân. Nếu có kẻ nào lợi dụng trấn, ta sẽ làm cho rõ.” Mạc Uy không đáp lời ngay, chỉ nhướng nhẹ mày, như thể cân nhắc một toan tính xa hơn.

Nhìn thấy thái độ căng thẳng giữa hai người, Nhị Cầm sợ sệt lùi lại. Tề Ngọc nắm lấy cơ hội để xoa dịu không khí, mỉm cười với Mạc Uy: “Ngài tướng, nếu có việc cần chính thức, tôi sẽ báo lên trấn. Nhưng có những chuyện không nên đưa ra trước mặt dân, dễ làm hoang mang. Ta sẽ xử lý trong im lặng.” Lời nói ấy vừa thể hiện vẻ trách nhiệm, vừa che giấu kế hoạch đang ấp ủ. Mạc Uy dường như hài lòng với câu trả lời, nhưng ánh mắt hắn vẫn như lưỡi dao, khoan tới từng ngóc ngách.

Khi Mạc Uy rời đi, Tề Ngọc biết mình vừa đặt một mưu kế nhỏ vào guồng. Việc chặn một chuyến hàng lậu sẽ cho nàng manh mối và bằng chứng. Nhưng nàng cũng hiểu rủi ro: nếu đại lý hoặc người bán vải bị bắt mà không có một quan trấn đứng sau làm chứng, họ có thể bị thế lực lớn hơn bịt miệng. Vì vậy nàng cần thêm đồng minh nội bộ — một người trong bộ máy quản lý kho dám đứng lên nói thật.

Đêm đó, Tề Ngọc ngồi trước bàn sáng chói của ngọn đèn dầu, bàn tay khẽ chạm viên ngọc xanh Mạc Uy đã để lại. Viên đá lạnh, như nhắc nhở nàng về những mảnh vải lam, về những nét mặt sợ hãi, về giọng nói lạnh lùng của Mạc Uy. Mưu lược nhỏ vừa được đặt ra như mầm non trong đất — cần thời gian và sự chăm sóc để nảy nở, nhưng nếu thành công, nó sẽ bộc lộ bộ mặt xấu xa của một mạng lưới tham nhũng.

Trước khi nhắm mắt, Tề Ngọc tự nhủ: “Một trận lớn phải bắt đầu từ trận nhỏ. Ta sẽ không nhân danh ghét, mà nhân danh dân, lột trần họ từng chút một.” Bên ngoài, trăng lặng, gió thổi qua cánh hoa, như tiếng thì thầm cổ vũ: hoa nở, mộ lạnh, và kẻ đâm sau lưng sẽ phải thấy mặt trời một lần nữa — dưới ánh sáng của công lý.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×