hoa trong mộ

Chương 5: Bẫy khép — Lưới nhỏ bắt ong


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sương sớm còn đọng trên lá, mùi ẩm của đất và hương trà pha lẫn trong không khí. Tề Ngọc thức dậy từ lúc trời chưa sáng, tim vẫn còn rộn những nhịp lo âu. Đêm qua, nàng đã bố trí xong mọi thứ cho mưu kế nhỏ: tin giả được tung qua miệng lưới chợ, địa điểm giao hàng được chọn — một kho chứa ngoài thành cũ, nơi đường gập ghềnh, ít người qua lại. Nếu đúng như nàng dự đoán, chuyến hàng lậu hôm nay sẽ đi qua đó. Và nếu mọi việc suôn sẻ, nàng sẽ có bằng chứng—một cuộn giấy tịch ký, một vài miếng vải, hoặc ít nhất là một người đàn ông áo lam còn chưa kịp trốn sẽ bị bắt tại trận.

Trước khi rời phủ, nàng gọi Nhị Cầm và trao cho cô vài chỉ dẫn nhỏ: mặc như người giúp việc bình thường, lắng nghe, ghi nhớ. “Nếu sợ, hãy về phủ báo tin, ta sẽ che chở,” nàng nói nhẹ. Nhị Cầm cúi đầu rồi nhìn nàng bằng đôi mắt rưng rưng — trong mắt cô là niềm tin mới nhen nhóm. Tề Ngọc chợt nhận ra: niềm tin ấy không chỉ dành cho một cá nhân, mà là cho một lý tưởng mà nàng muốn gieo vào người dân trấn — một niềm tin rằng công lý có thể trở lại.

Ra khỏi phủ, Tề Ngọc không đi một mình. Hôm nay nàng tự mình dẫn đầu — nhưng không mặc áo giáp hay đeo danh tướng. Một chiếc áo khoác mỏng, đầu đội mũ, nàng cùng vài người quen nho nhỏ mà nàng đã thầm tuyển trước: một người lái xe ngựa trung thực, một lão thợ mộc biết đường thành, và một thanh niên quê mộc mạc từng cứu mạng nàng ngày trước — giờ được thuê làm cận vệ giả. Mọi người đều tỏ ra bình thản, ai cũng nghĩ đây chỉ là chuyến kiểm tra kho lương thông thường. Chỉ có Tề Ngọc là mang trong lòng một trận địa suy tính hoàn chỉnh.

Đến nơi trước giờ hẹn, họ núp sau hàng cây và quan sát. Kho chứa cũ nằm lặng im, mái rêu phong, cửa gỗ B bị đóng chặt. Khoảng sân vắng, chỉ có tiếng vài con chim và tiếng lá xào xạc. Thời gian trôi như kéo, khiến tim nàng căng thẳng. Rồi, từ xa, bóng một chiếc xe hàng lắc lư xuất hiện, phủ trên đó một tấm vải đen che kín. Người đàn ông áo lam trung niên dẫn đoàn xe, dáng đi nhanh, đôi mắt luôn đảo quanh như kẻ nghi ngờ. Theo sau là hai kẻ phụ giúp, áo quần xộc xệch, mang theo thùng gỗ và bao tải.

Tề Ngọc nén hơi thở, bắt đầu tiến vào vị trí. Mưu kế của nàng là giản đơn nhưng tinh tế: họ sẽ dùng lý do kiểm tra kho lương—một quan chức giả mạo do nàng thuê — để yêu cầu mở hàng kiểm, và khi mở ra sẽ phát hiện hàng trôi nổi, có dấu hiệu ghi nguồn gốc. Đồng thời, vài người nàng thuê sẽ làm áp lực, bắt giữ hai kẻ phụ giúp, và sau đó nhờ một quan trấn đến làm chứng. Vấn đề then chốt là phải có người bên trong kho đồng ý mở cửa cho đội kiểm tra. Ở đây, nàng chưa có đủ bằng chứng để chụp mũ quan lớn — điều nàng cần là bắt quả tang, có bằng chứng lưu động.

Người đàn ông áo lam dừng lại trước kho, trao đổi nhanh với người hộ vệ. Một thanh niên từ trong kho bước ra, cất tiếng: “Làm gì vậy? Đây là kho riêng, không cho ai tự tiện kiểm tra.” Giọng nói này có phần cứng rắn, mang vẻ tự tin của kẻ đứng sau. Tề Ngọc nhìn kỹ gương mặt và nhận ra: anh ta chính là Ngô Cường — người quản kho bên đại lý lương thực mà người bán vải đã tiết lộ. Trán nàng nén một nhịp: đúng như dự đoán, đại lý đó trực tiếp dính líu.

Khi người đàn ông áo lam đặt một túi vải lên nền đất, một thứ gì đó rơi ra — là những miếng vải lam nhỏ và một mảnh giấy gói, trông giống như tờ phiếu vận chuyển. Ngô Cường lộ vẻ lo lắng nhưng vẫn giương mắt cãi: “Đó là hàng đổi trưng của dân, ai biết đâu nguồn gốc ra sao. Mấy thứ này vô hại.” Giọng hắn cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng tay run nhẹ.

Đúng lúc ấy, một tiếng vó ngựa vang từ phía sau. Người đàn ông giả danh quan trấn do Tề Ngọc bố trí bước vào, giọng thét to: “Ai cho phép vận chuyển hàng không kiểm duyệt? Mở ngay, ta sẽ kiểm tra hàng!” Hành động dứt khoát, lời lẽ có trọng lượng, khiến người lạ giật mình. Kẻ phụ giúp trộm lương trốn né, nhưng bị vài người của Tề Ngọc giữ lại nhanh như chớp. Tình huống chuyển sang gấp rút, và gương mặt những người có mặt đều biến sắc.

Khi hàng được mở, trong đó có những bao tải nhỏ chứa hạt giống, vài túi vải lam, và — điều làm mọi người câm nín — một cuộn giấy ghi tên những chuyến giao gạo đã bị sửa đổi. Trên cuộn giấy, có con dấu mờ — dấu của một quan nhỏ trong trấn, nhưng nét chữ cho thấy người sửa đổi không phải tay sơ cấp. Ngô Cường lắp bắp: “Ta… ta chỉ làm theo lệnh… họ trả tiền… họ bảo sẽ bịt miệng nếu không làm.” Người đàn ông áo lam rú lên, cố gắng chạy trốn, nhưng bị bắt kịp. Một người trong đoàn của Tề Ngọc giấu nhẹm một con dao, nhờ đó họ dễ dàng khống chế.

Ngay khi tình huống đang nghiêng về phía Tề Ngọc — mọi thứ dường như hoàn hảo — một tiếng vó ngựa khác vang lên, và một đoàn quan binh nhỏ tiến vào đường giữa ánh sáng mai. Lãnh đạo đoàn là một viên quan trấn có tiếng, người Tề Ngọc chưa bao giờ gặp mặt trực tiếp nhưng tên tuổi đủ để khiến kẻ gian sợ hãi. Hắn lướt mắt qua hiện trường, ánh nhìn của hắn dừng lại trên cuộn giấy bị lộ và trên người Ngô Cường. “Ai gọi giám sát?” hắn hỏi, giọng mang vẻ muốn kiểm soát tình huống. Vị quan giả mà Tề Ngọc thuê định bước lên đáp, nhưng trước ánh mắt lạnh lùng của viên quan trấn có tiếng, hắn chùn lại.

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Tề Ngọc hiểu rằng mọi việc đang nghiêng về phía rủi ro: nếu viên quan trấn kia quyết định cho rằng đây là vụ việc nhỏ, hắn có thể ra lệnh bắt giữ Ngô Cường, rồi cho vụ việc chìm xuống dưới tấm thảm quyền lực. Hơn nữa, nếu kẻ đứng sau đường dây mà Tề Ngọc đang nhắm tới — người có quyền lực thật sự — nhận thấy động, họ có thể che giấu dấu vết hay vu oan cho người khác.

Không chần chừ, nàng bước ra khỏi bóng cây, tiến về phía kho, cúi người trước viên quan trấn với vẻ khiêm nhường của một tiểu thư: “Tâu quan, có người vận chuyển hàng không kiểm duyệt, trong đó có giấy tờ sửa đổi sổ sách gạo. Xin bẩm báo để quan xử lý, cho dân khỏi đói.” Giọng nói của nàng mềm mượt nhưng dứt khoát. Viên quan trấn nhìn nàng, trong phút chốc như phân vân. Ánh mắt ông quét qua khuôn mặt những người có mặt, rồi dừng lại ở cuộn giấy trên tay — dấu vết quăn, nét chữ mập mờ.

“Được,” ông nói cuối cùng, ra lệnh cho thuộc hạ thu giữ các chứng cứ, áp giải những kẻ liên quan về trấn. “Ta sẽ điều tra.” Lời nói này như một chiếc búa nhỏ đóng vào đinh — vừa đủ để kéo sự việc lên ánh sáng, nhưng chưa đủ để lật mặt người cầm đầu. Tuy nhiên, với cuộn giấy và vài chứng cứ vật lý, vụ việc đã có cơ sở để điều tra chính thức — điều mà Tề Ngọc cần. Nếu quan trấn làm tròn trách nhiệm, những tuyến dây sẽ bị kéo lên. Nếu không, nàng vẫn còn những nước cờ khác.

Khi đoàn người rút đi, Tề Ngọc đứng lặng, tim vẫn còn rộn. Nhìn những ánh mắt đầy toan tính của Ngô Cường và người đàn ông áo lam, nàng thấy cả một mạng lưới chưa lộ. Viên ngọc xanh ở trong lòng như tiếng chuông nhắc: hành trình mới chỉ bắt đầu. Cô kéo Nhị Cầm sát vào, thì thầm: “Ghi nhớ hết mặt, mọi chi tiết. Chúng ta đã có manh mối, nhưng chưa đủ.”

Trở về phủ, nàng không quên một chuyện quan trọng: theo dõi phản ứng của Mạc Uy. Nếu hắn thực tâm muốn trấn yên, có thể sẽ ủng hộ điều tra; nếu hắn có toan tính khác, hắn sẽ im lặng. Vả lại, viên quan trấn vừa xuất hiện có lẽ là một mắt xích quan trọng — hắn có thể là người được mua chuộc hoặc người có lương tri. Tề Ngọc không thể biết vội. Điều nàng biết chắc là: mỗi hành động nhỏ hôm nay đã khắc họa thêm hình thù kẻ thù.

Đêm đó, khi chìm vào giấc, nàng nghe tiếng côn trùng râm ran ngoài vườn. Ánh trăng như phủ bạc lên những bông hoa vừa hé. Trong tim Tề Ngọc, không còn là ngọn lửa bốc cháy vụng dại; đó là một đốm lửa có kỷ luật, được nuôi dưỡng bằng chiến lược và bằng cả niềm tin vào công lý. Bẫy đã khép một phần — nhưng lưới còn nhiều mắt, và những con ong đang vo ve trong đó có thể châm lửa bất cứ lúc nào. Nàng mỉm cười lạnh, không chút nao: “Họ sẽ phải trả, từng người một.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×