hoa trong mộ

Chương 6: Mảnh ghép lộ diện


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng sớm hôm sau, tin vụ bắt giữ đã lan như vết dầu trên mặt nước. Lời đồn đoán vội vã chạy trong từng con ngõ, từ quán rượu ngoài thành đến những gian hàng nhỏ gần kho chợ. Người dân bàn tán, mặt ai cũng có chút lo lắng: nếu đường dây lớn hơn họ nghĩ, sẽ có ai đó chịu trách nhiệm, và gánh nặng đó có thể rơi lên đầu dân trấn. Tề Ngọc ngồi trong phòng thư, nhìn ra vườn hoa bạch lan đang nghiêng đầu dưới sương, và cảm nhận hơi thở của một kế hoạch đang vào guồng.

Những ngày sau vụ bắt, quan trấn điều động cán bộ thanh tra về để thẩm tra chứng cứ. Cuộn giấy vận chuyển, vài miếng vải lam, và lời khai của mấy kẻ bị bắt là manh mối đủ để mở cuộc điều tra chính thức. Tề Ngọc lùi về hậu trường, nhưng trong lòng nàng theo dõi từng bước: ai khai gì, ai điều tra ra sao, những mâu thuẫn trong lời khai thế nào. Việc nàng cần nhất bây giờ là cố định một người trong bộ máy điều tra — một cánh tay trung thực, hoặc chí ít là có thể thuyết phục bằng lợi ích.

Người nàng chọn là thượng thư viện lục — Quan Lý Thanh, một ông quan trung niên có tiếng thẳng thắn, không ham vinh lợi phù phiếm. Trong ký ức kiếp trước, Lý Thanh từng đứng ra can ngăn vài vụ bức ép vô lý, và tên ông có phần tạo được lòng tin trong dân. Tuy nhiên, mấy thế lực trong trấn từng nỗ lực lũng đoạn ông bằng những ưu đãi nhỏ hoặc đe doạ hậu quả. Tề Ngọc biết mình không thể ép buộc, mà phải khiến ông tin rằng động thái điều tra công tâm vừa đúng lẽ, vừa hợp lý về lợi ích lâu dài cho trấn.

Một buổi trưa, nàng mặc một bộ y phục đạm mạc, mang theo trà thơm pha tay, tới phủ quan Lý Thanh. Trong vai một tiểu thư ân cần, nàng nói về dân nghèo, về mùa màng sắp tới, về việc nếu tiếp tục để lương trấn thất thoát thì hậu quả sẽ khôn lường. Lời nói nhẹ nhàng nhưng chạm đúng chỗ. Lý Thanh nghiêng đầu, nhìn nàng bằng ánh mắt trầm tư như cân đo. “Nữ nhi nói có lý,” ông thở dài, “nhưng cuộc điều tra phải cẩn trọng — nếu ta lôi toàn bộ mọi chuyện ra mà không có chứng cớ dứt khoát, những người yếu thế sẽ bị tổn thương.” Nàng đáp: “Ta chỉ mong công lý cho dân, quan lão hãy nhìn vào giấy tờ, đừng để kẻ có quyền lực lẩn tránh.” Bằng cách nói chuyện ấy, bằng cái nhìn và vài lời nhắc về lợi ích lâu dài, nàng đã để lại ấn tượng — Lý Thanh sẽ không dễ dàng dẹp ván cờ này đi.

Trong khi đó, phản ứng từ phe đối lập cũng tới nhanh hơn. Tin về cuộc bắt giam khiến một số quan nhỏ mất ngủ; tình hình bắt đầu tạo ra những động thái trả đũa. Một hôm, khi Tề Ngọc về phủ, nàng thấy cửa vườn bị cạy nhẹ — dấu hiệu của kẻ trộm liều lĩnh. Bữa tối hôm đó, một bức thư đe doạ được đặt vào trong tách trà của nàng: lời nhắn mơ hồ, “Đừng khơi sâu vết xưa, kẻ thông minh biết chừa đường rút.” Mực đen lem nhem, nhưng thông điệp rõ ràng: kẻ đứng sau không để yên.

Không chỉ bị đe doạ, mưu đồ còn là thử thách trực diện. Buổi tối, khi trời mưa lất phất, một toán người lạ tìm cách xông vào kho trữ yếu phẩm của Tề phủ — mục tiêu là phá hủy những bằng chứng nàng thu thập, nếu cần thì bịt miệng nhân chứng. Cảnh tượng đó khiến trái tim nàng một lần nữa lồng lộn. Dẫu đã cố che giấu bản lĩnh, giờ đây không thể tránh khỏi việc tự mình hành động.

Trong khoảnh khắc khẩn cấp, Tề Ngọc quyết định không để người khác hy sinh thay mình. Nàng khoác áo mỏng, rút thanh đoản kiếm cất dưới thắt lưng, bước qua bóng mưa như một con thú săn mồi im lặng. Những kẻ lẻn vào nhìn thấy bóng người mảnh khảnh vẫn có khí chất tướng quân, chần chừ. Nàng không cần la hét — một cú chém nhẹ qua cổ tay kẻ toan phá khóa làm nhân vật kia ngã gục, tiếng động làm bọn còn lại hỗn loạn. Cùng với mấy người cận vệ ở phủ mà nàng huấn luyện âm thầm, họ khống chế toàn bộ bọn lạ chỉ trong ít phút.

Sáng hôm sau, tin về vụ phá kho rộ lên, nhưng bọn lạ đã kịp chạy trốn. Điều đáng chú ý là giữa quần áo bỏ lại có một mảnh vải lam khác, đường may tinh xảo hơn mảnh trước. Lần này, dấu vết rõ ràng hơn: vải lam loại cao cấp, chỉ những gia tộc lớn hoặc thương nhân giàu mới dùng. Đây là manh mối mới: kẻ đứng sau có thể liên hệ tới một gia đình quyền thế hơn dự tính.

Mỗi lần va chạm như vậy làm tấm màn bí mật tụt đi một chút, và cũng khiến Tề Ngọc phải đối mặt với một vấn đề lớn: quá trình trả thù có thể khiến dân trấn phải chịu đau. Nếu mưu kế thiếu thận trọng, người bị trừng phạt có thể là dân thường, nông dân, các gia đình bé nhỏ — điều đó mâu thuẫn với lời thề lúc nàng thức tỉnh: “Ta sẽ trả thù, nhưng không để dân chịu khổ.” Vì vậy, nàng bắt đầu điều chỉnh cách thức: không chỉ tố cáo thẳng tay, mà dùng cả nghệ thuật chia rẽ nội bộ kẻ thù, buộc họ tự lộ mặt mà không gây tổn hại cho dân.

Trong lúc đó, Mạc Uy xuất hiện như một luồng gió khác biệt. Hắn tới phủ trong dáng vẻ bình thản, không vũ khí, mang theo một thùng giấy nhỏ. Ánh mắt hắn như băng, nhưng ở đó lộ ra một suy tính khác — không chỉ lạnh lùng, mà còn tò mò. “Ngày trước, ngươi dạy ta nhiều thứ về trận mạc,” hắn nói như câu mở đầu. “Giờ thì trận mạc khác, nhưng những nguyên lý xưa vẫn đúng: bắt kẻ địch khi hắn không ngờ; làm cho đồng minh tin tưởng; và không để dân chịu thiệt.” Lời nói của hắn khiến nàng giật mình — đây không hẳn là lời thách thức, mà là sự đồng cảm khó hiểu.

Tề Ngọc ngẩng lên, mắt chạm vào ánh mắt Mạc Uy. “Ngươi không định đứng về phía bên nào sao?” nàng hỏi. Hắn cười nhẹ, “Ta đứng về phía trấn, về phía lẽ phải. Nhưng lẽ phải đôi khi là thứ khó nắm. Ngươi biết ta, Tề tướng quân, ta không phải kẻ dễ bị thao túng.” Câu trả lời ấy làm nàng băn khoăn. Trong lòng nàng vẫn còn hận, nhưng phần nào tò mò. Nếu Mạc Uy thực tâm vì trấn, hắn có thể là đồng minh quý giá; nếu không, hắn là đối thủ nguy hiểm hơn mọi khi.

Những ngày tiếp theo, Tề Ngọc và Mạc Uy đôi khi chạm mặt nơi hội đồng trấn, đôi khi như đối thủ, đôi khi như đồng minh bí mật. Họ trao đổi những câu bình luận mang tính chiến lược, dò phản ứng của nhau. Việc này giống như hai quân cờ trên bàn cờ lớn: mỗi nước đi nghiêm túc, mỗi lời nói chứa đựng âm mưu. Dần dần, một sự thật hiển lộ: kẻ thật sự đứng sau có một liên minh rộng — một chuỗi hôn ước quyền lực giữa các gia tộc và một số quan lại trong triều nhỏ — và để lật đổ nó, Tề Ngọc cần nhiều hơn chỉ là tấm giấy bị bắt hôm trước.

Trước cửa phủ, những bông hoa bạch lan vẫn nở đều mỗi sáng, nhưng dưới ánh mặt trời, chúng có vẻ mong manh. Tề Ngọc đứng trước sân, tay ôm viên ngọc xanh Mạc Uy để lại lần đầu, và nghĩ: con đường trả thù không còn đơn giản như chỉ vạch mặt một kẻ phản bội. Nó là một cuộc chiến dài, nơi mỗi mưu mẹo đều phải tính tới hậu quả, nơi tình cảm dễ dàng xen vào lý trí, và nơi nàng — một nữ tướng mang trên mình vóc dáng tiểu thư — phải học cách dùng sự mềm mại để che đi con dao lạnh.

Đêm đó, khi màn trời buông xuống, nàng viết vài dòng trong nhật ký kín: “Ta đã lôi được một phần trong mạng lưới. Họ trả thù, họ tìm cách dọa nạt. Ta sẽ không để dân chịu khổ vì cơn thịnh nộ của mình. Mỗi bước đi phải là sự cân nhắc giữa công lý và trách nhiệm. Và người đứng bên kia bàn cờ — Mạc Uy — là mảnh ghép khó đọc nhất. Ta cần thời gian, cần chứng cứ, và cần một mạng lưới trung thành. Hoa trong mộ chưa nở rộ, nhưng mầm đã bén. Ta chờ ngày nở rộ, khi đó, tất cả sẽ thấy.”

Và ở đâu đó trong bóng tối, những kẻ phản phái lặng lẽ dãy xếp, tính toán đường rút. Trận chiến thật sự — không chỉ bằng gươm — mới chỉ bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×